Chu Cập Vũ nói: “Trong tâm lý học, trường hợp miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo còn được gọi là ‘Hình thành phản ứng ngược của cơ chế phòng vệ’. Vì quá yêu thích nên mới hồi hộp, lo lắng, sợ bản thân mình không đủ tốt, sợ đối phương càng tiến lại gần, càng hiểu rõ con người thật của mình thì sẽ bắt đầu sinh lòng chán ghét, vậy nên đành giả vờ thờ ơ để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.”
Lạnh nhạt thờ ơ là cơ chế phòng vệ… do bộ não kích hoạt ư?
Vẫn còn cái loại tính cách quái gở như vậy tồn tại trên đời à, làm thế nào mà năm đó Kỷ Thần Phong đến được với mối tình đầu vậy, dựa vào thần giao cách cảm cả ư?
“Người đó là…” Tôi nói ra phỏng đoán, “Người yêu cũ của anh à?”
Nếu chỉ là người quen bình thường thì điệu cười ban nãy của anh ta cũng tởm quá rồi đấy. Không phải bạn trai cũ thì chắc cũng là người từng thầm thương.
Chu Cập Vũ gật đầu: “Đó là chuyện của nhiều năm về trước. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, ở bên nhau khi tuổi còn rất nhỏ, lúc chia tay, tôi chỉ vừa hai mươi, còn em ấy cũng mới tròn mười chín.”
Lại là người yêu từ thưở thiếu thời à. Lời kể của Chu Cập Vũ khiến tôi nhớ đến mối tình đầu của Kỷ Thần Phong. Ký ức về người này có phần mờ nhạt, nhưng hình như cũng họ Chu thì phải. Chu Ngọc(1)? Hay là Chu Ngọc(2) nhỉ? Đã ba năm trôi qua rồi, tôi chẳng thể nào nhớ nổi.
(*) 周玉(1) và周钰(2) đều đọc là 【 Zhōu yù 】nhưng âm yù của hai từ này có chút khác nhau. Cả hai đều có nghĩa là ngọc thạch, ngọc quý (玉), nhưng (钰) bên trái có thêm bộ kim (kim tiền, vàng bạc), ngụ ý rằng ngọc này là quý giá nhất.
“Vì sao lại chia tay?” Tôi không khỏi tò mò, có lẽ vì người cũ của anh ta có nhiều điểm tương đồng với Kỷ Thần Phong.
Hiển nhiên, Chu Cập Vũ không ngờ được rằng mình lại bị hỏi thẳng như vậy, vẻ đau đớn thoáng hiện lên trên gương mặt anh ta. Nhưng chỉ một chốc sau, vẻ mặt ấy đã biến mất, trở lại với dáng vẻ dịu dàng của thường ngày.
“Dù quen biết đã lâu nhưng quãng thời gian chúng tôi thật sự ở bên nhau chỉ có hai năm. Hai năm ấy… khiến tôi hiểu ra rất nhiều đạo lý. Em ấy rất tốt, nhưng tôi còn muốn thứ tốt hơn.” Khi anh ta nói ra những lời này, cả nụ cười lẫn giọng điệu đều chẳng vương chút hổ thẹn nào. “Vậy nên tôi đã bỏ rơi em ấy. Không, nói đúng hơn là tôi đã vứt bỏ toàn bộ quá khứ của mình.”
Mặc dù ban đầu tôi đã nghĩ vẻ ngoài tự phụ của tên này đúng là khó ưa, nhưng cái cách anh ta cố gắng vươn lên sau khi xác định được mục tiêu, và sự thẳng thắn không né tránh những hành vi đáng xấu hổ trong quá khứ quả là đáng khâm phục.
“Nếu mà đã tệ thì vứt bỏ cũng là lẽ đương nhiên ấy mà.” Tôi thờ ơ nói.
Chu Cập Vũ lặng đi một chốc, chẳng buồn tiếp tục đề tài này nữa.
“Tất nhiên, muốn khiến cho đối phương mê đắm cậu như lên cơn nghiện cũng không phải là chuyện khó. Chỉ cần quan sát lời nói và hành động của anh ta, làm những điều mà anh ta thích, rồi lại đánh chiếm từng chút, từng chút một từ điểm yếu, rất đơn giản đúng không. Để tôi dạy cậu…”
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, đến tận bảy giờ tối, tôi vẫn chẳng thấy Kỷ Thần Phong hồi âm.
Tôi đến nhà hàng mình đã đặt một mình. Đã làm đến chức vụ này thì tất nhiên tên quản lý phải rất tinh ý trong việc nắm bắt tâm tư khách hàng, hoặc giả là hắn đã cảm nhận được điều gì từ vẻ mặt cùng bầu không khí đầy áp lực xung quanh tôi, nên mới vội vàng dọn mớ hoa hồng trên bàn xuống mà không hó hé một lời.
Nhiệt độ của miếng beefsteak được kiểm soát tốt, nhưng cắn vào lại chẳng cảm nhận được vị tươi ngon. Tôi nhét từng miếng vào miệng như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian trôi qua rất chậm, tôi liên tục nhìn vào điện thoại, đến khi ăn uống xong xuôi rồi mà chỉ mới tám giờ.
Sau khi thanh toán hóa đơn, tôi đi bộ đến bãi đậu xe nhưng lại quên mất xe đang đậu ở đâu. Với trí nhớ rời rạc của mình, tôi phải đi mất hai vòng mới tìm được nó, đến lúc này thì cơn nóng giận đã bùng lên tới đỉnh điểm. Tôi đá một phát vào cửa xe, rồi lại thấy như thế là chưa đủ nên tiếp tục bồi thêm cú thứ hai, thứ ba.
Chiếc xe phát ra tiếng còi cảnh báo đinh tai nhức óc, đèn pha cũng bắt đầu nhấp nháy liên hồi, khiến những người đi qua nhao nhao liếc mắt, tưởng tôi là thằng điên.
Đợi đến khi tôi trút hết sức lực thì bảo vệ cũng vừa chạy đến nơi.
“Không được nhúc nhích, anh làm gì vậy hả!”
Tôi thở hổn hển, phủi nhẹ vạt áo vest rồi giơ chìa khóa xe đang treo giữa ngón tay lên cho bọn họ thấy, sau đó ngênh ngang mở cửa xe và phóng đi mất dạng trước sự chứng kiến của mọi người.
Xuyên suốt đoạn đường, xe lao đi như vũ bão, việc nhìn những chiếc xe di chuyển chậm rì rì khiến tôi phát bực, phải đạp ga vượt qua bằng sạch mới thôi. Tôi chỉ mất nửa giờ để đến Bến Ngư Phủ.
Tôi đỗ xe ở ven đường, chống khủy tay lên khung cửa sổ hạ thấp, miệng phì phèo thuốc lá điện tử. Cửa hàng của chú Lý vẫn vắng tanh, chẳng thấy bóng dáng của Kỷ Thần Phong đâu, chỉ có Nghiêm Thiện Hoa đang đứng đón khách.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Thần Phong, chuông reo suốt cả một lúc lâu mới có người bắt máy, nhưng giọng nói lại xa lạ vô cùng.
“Alo?”
Chắc chắn rằng mình không gọi nhầm số, tôi hỏi một cách thô lỗ: “Cậu là ai? Kỷ Thần Phong đâu?”
Giọng nam ở đầu dây bên kia đáp: “Bác sĩ Kỷ đang làm phẫu thuật, anh tìm anh ấy có chuyện gì không ạ? Tôi sẽ nhắn bác sĩ Kỷ gọi lại cho anh sau.”
Đáng ra phải tan sở từ lúc sáu giờ rồi, vậy mà đến giờ vẫn đang làm phẫu thuật, vì lí do này nên mới không trả lời tôi đúng không?
“Không có gì đâu.”
Ngọn lửa cuồng nộ đang thiêu đốt nơi nội tạng thoáng chốc dịu lại. Tôi cúp điện thoại rồi khởi động xe, sau đó để xe nổ máy trong vòng năm phút rồi mới lái về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!