Ngày mười bảy tháng Giêng, Cảnh Kha mang theo hậu cung đi thỉnh an Văn
Hoa đế, lo lắng Thư Nguyệt không thấy thú vị, liền lệnh cho Lan Thương
và Thanh Phong đi theo. Thư Nguyệt vất vả lắm mới tóm được cơ hội ở cùng Thanh Phong cả ngày, tự nhiên kéo nàng lên xe ngựa của mình. Lúc đó
Thanh Phong mang thai cũng được một thời gian, không còn thai nghén
nhiều nữa, ngồi dưới ánh sáng dịu dàng.
Thư Nguyệt cười cười nhìn Thanh Phong, nhìn đến mức Thanh Phong không được tự nhiên, đỏ mặt hỏi nàng ta: "Nhìn ta làm cái gì?"Ngày mười bảy tháng Giêng, Cảnh Kha mang theo hậu cung đi thỉnh an Văn
Hoa đế, lo lắng Thư Nguyệt không thấy thú vị, liền lệnh cho Lan Thương
và Thanh Phong đi theo. Thư Nguyệt vất vả lắm mới tóm được cơ hội ở cùng Thanh Phong cả ngày, tự nhiên kéo nàng lên xe ngựa của mình. Lúc đó
Thanh Phong mang thai cũng được một thời gian, không còn thai nghén
nhiều nữa, ngồi dưới ánh sáng dịu dàng.
Thư Nguyệt cười cười nhìn Thanh Phong, nhìn đến mức Thanh Phong không được tự nhiên, đỏ mặt hỏi nàng ta: "Nhìn ta làm cái gì?"
Thư Nguyệt che miệng cười: "Không biết lang trung có nói với ngươi, ba tháng sau là thích hợp có thể hành phòng không?"
Thanh Phong mặt đỏ gay, vội vàng quét mắt sang Tinh nhi đang đọc sách: "Đừng nói nữa, đại Hoàng tử còn đang đọc sách!"
"Vậy thì sao? Tinh nhi của chúng ta cũng không còn nhỏ, mấy năm nữa sẽ nghị
hôn không phải sao?" Nói xong nàng ta thấy Tinh nhi vành tai đỏ lên, đưa nhỏ này một mặt nhìn chằm chằm cuốn sách, một mặt bị mẫu hậu cười đến
mặt đỏ lên. Tay nàng ta nắm lấy lỗ tay Tinh nhi: "Không có tiền đồ."
Ba người ở trong kiệu nói chuyện phiếm, Thanh Phong nhớ tới Triệu Việt
Khê, nhẹ giọng hỏi Thư Nguyệt: "Triệu phi nương nương sao không ở lại
trong cung? Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, lỡ như xóc nảy xảy ra chuyện
gì..."
"Triệu phi nói một mình ở trong cung rất nhàm chán. Kỳ ở
cữ còn chưa hết đã phải di chuyển, trong xe ngựa của nàng ta đã chuẩn bị hai cái lò sưởi. Nhưng chuyện này chắc chắn ta sẽ không quản, thân thể
là của nàng ta, hài tử cũng là của nàng ta, cứ tùy theo nàng ta thôi."
Bởi vì có Triệu Việt Khê, vốn dĩ lộ trình chỉ mất một ngày thì phải đi mất
hai ngày. Khi tới cung của Văn Hoa đế cũng đã là tối mười chín tháng
Giêng. Văn Hoa đế sai người chuẩn bị cơm chiều, không luận quân thần,
một đám người ngồi vây quanh một bàn, ăn một bữa cơm đoàn viên chân
chính. Nhị Hoàng tử tuổi còn nhỏ, ở trong lòng ngực Văn Hoa đế cũng chỉ
là một đứa trẻ nhỏ bé, ông ta thấy thương tiếc, vẫn luôn ôm.
Vào
đêm, mỗi phòng đều đi ngủ, Thư Nguyệt nằm ở trên giường ngủ không được,
nghe thấy từ phòng Tinh nhi truyền đến một tiếng động, vội vàng đứng dậy khoác xiêm y chạy ra ngoài thì nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ
con. Tim Thư Nguyệt khẽ đập lộp bộp, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tinh
nhi ôm nhị Hoàng tử, chung quanh mờ mịt, nhìn thấy Thư Nguyệt vào cửa,
cậu vội vàng đứng dậy: "Mẫu hậu, nhi thần..."
Cậu còn chưa nói
xong, từ cửa truyền tới thanh âm của Triệu Việt Khê: "Ra là nhị Hoàng tử ở chỗ này, làm ta tìm một vòng." Giọng nàng ta lanh lảnh, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tất cả ánh đèn của từng phòng đều thắp sáng. Ánh mắt Thư
Nguyệt nhẹ nhàng quét qua Triệu Việt Khê, nhìn thấy một tia tàn nhẫn
chợt lóe, nàng đi đến trước mặt Tinh nhi, đón lấy nhị Hoàng tử, nhẹ
giọng nói với Tinh nhi: "Chờ lát nữa nếu có người hỏi, con chỉ cần nói
đúng sự thật, vì sao nhị Hoàng tử lại ở trong lòng ngực con. Đừng sợ.
Chúng ta là người thẳng thắn."
Sau khi đón lấy nhị Hoàng tử, nàng ôm nó trong tay, cúi đầu thì thấy sắc mặt nhị Hoàng tử hơi tái xanh.
Triệu Việt Khê tàn nhẫn đến mức dùng chính nhi tử mình làm mồi nhử.
Thư Nguyệt đưa nhị Hoàng tử cho Cảnh Kha: "Trước hết hãy truyền Thái y xem
cho nhị Hoàng tử, ban đêm lạnh như vậy, đừng để bị lạnh." Thư Nguyệt dịu dàng nhìn Cảnh Kha, nàng đã rất lâu rồi chưa từng nhìn hắn như vậy.
Thấy Cảnh Kha gật đầu, đem nhị Hoàng tử giao cho nhũ mẫu, lúc này nàng
mới trở lại bên cạnh Tinh nhi, nắm lấy tay cậu.
Nàng không nói lời nào, Triệu Việt Khê cũng bình tĩnh. Bọn người lâm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Thái y vội vàng đi tới, quỳ gối trước mặt Cảnh Kha: "Hoàng thương... nhị Hoàng tử... bị đầu độc... May mắn người đầu độc thủ pháp
còn chưa tinh thông, nhị Hoàng tử không quá đáng ngại."
"Cái gì?" Triệu Việt Khê đột nhiên lên tiếng, chạy đến trước mặt Thái y: "Nhị
Hoàng tử trúng độc? Sao lại như vậy?" Nàng ta xoay người giữ chặt ống
tay áo Cảnh Kha, nước mắt uốn lượn chảy xuống.
May mắn người đầu độc thủ pháp còn chưa tinh thông.
May mắn người đầu độc thủ pháp còn chưa tinh thông.
Thư Nguyệt thầm lặp những lời này hai lần, sau đó nhìn Cảnh Kha.
"Nhị Hoàng tử sao lại ở trong phòng đại Hoàng tử, có người nào có thể nói
cho trẫm biết không?" Sắc mặt Cảnh Kha vẫn bình thường, không nhìn ra
cảm xúc. Mọi người ở đây ánh mắt đều hướng về Tinh nhi.
"Hồi phụ
hoàng, vừa rồi nhi thần buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, đứng dậy xem xét thì thấy nhị đệ ở cửa phòng. Vì vậy mới đứng dậy bế đệ ấy lên, ngay sau đó mẫu hậu đã tới."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!