Vào đêm ngay khi Tinh nhi lên giường, đầu đặt vào gối liền hôn mê đi vào giấc ngủ. Trong cơn mê man, cậu nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra
thì thấy mẫu hậu đang ở trước giường cậu: "Tinh nhi, dậy đi cùng mẫu
thân."
"Mẫu hậu, chúng ta đi đâu."
"Đi, rời khỏi nơi này."
"Mẫu thân, chúng ta đi xa một chút... Tinh nhi không muốn làm Hoàng tử..."
Tinh nhi chìm vào một giấc mơ kỳ lạ, không ngừng mê sảng: "Mẫu thân, có
phải phụ thân xảy ra chuyện gì rồi hay không... Mẫu thân, sao phụ thân
không trở về nhà..."
"Hoàng thượng, đại Hoàng tử không biết bị
bệnh gì, sốt cao không ngừng, luôn nói mớ, nếu cứ như vậy, chỉ sợ..."
Thái y ở một bên nói.
"Chỉ sợ cái gì?"
"Chỉ sợ..."
Cảnh Kha nắm chặt nắm gtay, gặt gao nhìn chằm chằm Tinh nhi đang mê sảng.
Tinh nhi của hắn trước nay luôn nghe lời hiểu chuyện, không nói một câu
dư thừa, vậy mà vào giờ phút này lại nói ra những lời chưa bao giờ nói.
Cảnh Kha cố kìm nước mắt, buộc bản thân bình tĩnh lại. Mẫy ngày nay
không có bất kỳ ai tiếp cận Tinh nhi, trừ phi là ngày ấy trúng độc,
nhưng Thái y xem mạch lại chỉ nói không có vấn đề.
Thanh Phong cùng Lan Thương đứng trước giường Tinh nhi, nhìn Tinh nhi sắc mặt đỏ bừng, trái tim họ như muốn vỡ nát.
"Hoàng thương... Đại Hoàng tử không ngừng gọi mẫu hậu..." Thanh Phong đi lên
phía trước: "Xin hãy để Hoàng hậu đến đây đi, có nàng ấy ở đây, có lẽ
đại Hoàng tử sẽ thấy dễ chịu hơn."
Lan Thương nhìn Thái y đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Theo thần, không bằng thỉnh lang trung bên ngoài xem một chút..."
"Đi mời Quan Ải Nguyệt đến đây, bảo hắn dẫn theo Tiết Bính." Cảnh Kha nói
với Lan Thương: "Âu Dương đại nhân giúp trẫm chạy cái chân này, để người khác đi, có lẽ hắn ta sẽ không tới."
"Vâng." Lan Thuong nhanh
chân chạy ra ngoài, đụng phải Thư Nguyệt đang đi tới: "Hoàng hậu, người
vào trong xem đi, thần đến quan gia thỉnh lang trung."
Thư Nguyệt bước vào, nhìn thấy Cảnh Kha ở méo giường đang rơi lệ, nàng bước lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Tránh ra."
"Thư Nguyệt... Ta..."
Thư Nguyệt không nói lời nào, ngồi ở trước giường Tinh nhi. Nhìn đến bộ
dạng thống khổ của Tinh nhi, nàng rơi lệ. Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ
của cậu, nàng nói: "Tinh nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây, con sẽ không có việc gì đâu... Nếu con xảy ra chuyện, mẫu thân sẽ đi theo con..." Thư
Nguyệt chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, những giọt nước mắt lớn lăn dài, nhưng lại không có một chút thanh âm.
Cảnh Kha cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng lại không dám tiến lên, nội tâm áy náy khiến hắn cảm thấy khó thở.
Khi Quan Ải Nguyệt vào cửa là lúc hắn ta nhìn thấy Thư Nguyệt tâm như tro
tàn. Đôi mắt hắn ta bỗng đỏ hoe, nói với Tiết Bính: "Phiền ngươi."
Tiết Bính đi lên phía trước, tay đáp ở cổ tay nóng hổi của Tinh nhi, khẽ
nhíu mày. Dường như không thể tin được, y lại đổi sang tay khác, sau đó
nói: "Đại Hoàng tử bị trúng động mãn tính. Thứ độc này được tích trữ
trong trẻ sơ sinh rồi truyền cho người khác. Người lớn có lẽ không có
việc gì, nhưng đại Hoàng tử tuổi tác còn nhỏ..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!