TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phó Dương muốn hỏi, Tuyết Úc không muốn trả lời.
Nghe thấy câu hỏi kia, Tuyết Úc ngây ngốc nhìn hắn như động vật nhỏ bị dẫm đuôi, hai mắt tròn xoe đáng thương vô cùng.
Trong khi đó, biểu tình Phó Dương lại nhẹ nhàng và chắc chắn.
Dù trông như thể đang chờ đợi tiểu thiếu gia trả lời, nhưng thực ra, trong lòng hắn đã có đáp án.
Phó Dương đang hoài nghi cậu?
Không phải đâu...
Không thể nào.........
Chuyện này có hơi đáng sợ phải không?
Tuyết Úc bủn rủn tay chân.
Cậu nghĩ thầm, bây giờ cậu không diễn nổi nữa.
Không hổ danh là nam chính lão luyện trên thương trường.
Hắn không cần thể hiện gì nhiều, chỉ với một đôi mắt sắc bén lạnh lẽo và khí tràng khủng bổ, đã có thể làm cho cậu hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện.
Tuyết Úc nhấp môi, một câu không nói liền rụt về phòng cố thủ.
Tựa lưng vào cửa, gương mặt Tuyết Úc lăn dài mồ hôi lạnh.
Cậu gọi hệ thống ra vấn tội.
"Hệ thống này, cậu không định giải thích hả?"
Âm thanh máy móc của hệ thống lúc này tựa như có chút chột dạ: [Giải thích gì cơ?]
Trái tim Tuyết Úc đang nhảy disco loạn xạ trong ngực.
Cậu cố hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Tại sao lúc truyền tống đến đây, thói quen của nguyên chủ ăn kiêng cái gì, thích cái gì, tui lại không nhận được?"
Hệ thống yên tĩnh vài giây rồi mới thút thít phân trần: [Không phải là không gửi cho cậu.
Tại vì thế giới này, lúc kiểm tra đo lường có phát hiện ra những lỗ hổng, nên mới tìm cậu tới sửa chữa ó.]
"Lỗ hổng gì?"
[Trong nguyên tác, công thụ chính cảm tình tiến triển rất nhanh.
Đáng lẽ ra thời điểm này trong kịch bản, thì hai người họ phải nảy sinh cảm giác rồi.
Vậy mà cậu thấy đó, bọn họ đến nói chuyện cũng chả được mấy câu.
Cục xuyên không mới tìm người tra cứu thì mới phát hiện là, trừ bỏ kết cục, nhiều cốt truyện dường như bị biến mất hoàn toàn.
Nên mới tìm đến cậu để hoàn thiện cốt truyện của quyển sách này.]
Tuyết Úc bỗng thấy nhức nhức cái đầu: "Nhưng bây giờ công chính đã hoài nghi tui rồi, giờ hoàn thiện kiểu gì nữa?"
[Ký chủ cứ tiếp tục đi theo cốt truyện là được.
Nhân vật trong sách tuyệt đối không có khả năng biết được cậu và nguyên chủ là hai người khác nhau.
Cậu cứ chết cũng không nhận đi.]
Nói thì nói thế, Tuyết Úc vẫn thấy chả yên tâm.
Khi nãy Phó Dương dò hỏi cậu, ngữ khí hắn thận trọng, mang chút tò mò nghiên cứu, lại như đã trộm được bí mật gì.
Hoàn toàn không phải chỉ là câu hỏi bâng quơ về sở thích ăn uống, càng không thể là trò đùa.
Quả nhiên, hắn đã biết được điều gì rồi.
Tuyết Úc cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Cậu lấy di động ra nhắn tin cho cả tài xế và Tạ Thanh Vân, hẹn 9 giờ ngày mai ra ngoài.
Tạ Thanh Vân còn chưa trả lời, đã có một liên hệ lạ nhắn tin cho cậu.
Theo ghi chú ở đây, thì là người thuê chung căn hộ...
Nhóm khách thuê được chủ hộ lập nên, gồm 3 người nữa chính là cậu, Tạ Thanh Vân và Phó Dương.
Chủ hộ cậu đã kết bạn, Tạ Thanh Vân càng không phải nói.
Vậy người còn lại này chỉ có thể là Phó Dương...
Phó Dương nhắn tin cho cậu làm quái gì?
Tuyết Úc cố tình lơ đi.
Nhưng giây tiếp theo, như để khẳng định sự hồ nghi lo sợ của cậu là có thật, Phó Dương đã gửi đến một tin nhắn mới: Cậu không phải là Bùi Tuyết Úc?
Mí mắt giật giật, máu như dồn hết lên đầu.
May thay là cậu đang dựa lưng vào cửa, nếu không chắc Tuyết Úc sẽ mềm chân té ra đất mất.
Theo bản năng, cậu đồng ý kết bạn của Phó Dương và trả lời tin nhắn: Có ý gì?
Phó Dương không trả lời câu hỏi, hắn chỉ nhắc lại sự tình vừa diễn ra ở phòng bếp rồi bồi thêm một câu: Vì sao lại chạy trốn? Chột dạ?
Cách màn hình, Tuyết Úc vẫn tưởng tượng được gương mặt trấn tĩnh tuỳ ý của người kia khi gửi tin nhắn này.
Cậu chịu đựng xúc động muốn bay qua phòng bên đánh người mà gõ chữ: Khẩu vị thay đổi là chuyện bình thường.
Hồi trước không uống thì giờ uống đấy! Anh quản tôi? Với lại tôi không chạy trốn, tôi là không muốn giao tiếp với anh.
Như thể đang cầm sẵn di động trên tay, chỉ một chốc sau, tin nhắn mới lại đến từ Phó Dương.
Phó Dương: Ồ, trước kia không ăn thịt nướng, giờ ăn.
Trước kia không uống được trà chanh, giờ uống.
Trước kia không đi nhầm phòng, giờ nhầm.
Thói quen của cậu trong một đêm thay đổi nhiều thật.
Tuyết Úc: Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?
Phó Dương: Chẳng có gì.
Tôi chỉ muốn chứng thực suy đoán của mình.
Mong là ngày mai cậu có thể dành ra 5 phút cho tôi.
Phó Dương: Đối với chuyện này, tôi cực kỳ tò mò.
Nếu không hỏi rõ được, tôi còn có một suy nghĩ táo bạo khác, tỷ như đến hỏi gia chủ Bùi gia chẳng hạn.
Phó Dương: Nghe nói Bùi Dĩ Hoàn là người phóng khoáng dễ gần, đối với mấy câu hỏi của tiểu bối là tôi đây chắc sẽ không giấu giếm đâu nhỉ?
Tuyết Úc tức đến bật cười.
Phó Dương: Không muốn?
Hai chữ làm cho gương mặt trắng nõn của Tuyết Úc đỏ bừng.
Cậu cắn môi phẫn uất gõ lên di động: Được.
Nhắn tin xong, Tuyết Úc mỏi mệt ném điện thoại lên bàn và vùi mình vào ổ chăn.
Cậu là con sâu ngủ, chỉ cần gối đầu lên giường liền thẳng giấc không mộng mị.
Nhưng không biết có phải do chịu kích thích quá lớn hay không, đêm nay Tuyết Úc liền gặp ác mộng.
Trong mơ, gương mặt khủng bố của Phó Dương hiện ra, âm trầm ác độc hỏi cậu là kẻ giả mạo phương nào.
Hắn như con bạch tuộc quấn lấy cậu không buông.
Hôm sau thức dậy, Tuyết Úc cả người đều giăng đầy mây đen.
Cậu muốn ăn tươi nuốt sống Phó Dương.
Chậm rì rì thay quần áo và ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy Tạ Thanh Vân đã đứng ở cửa từ khi nào.
Phó Dương nhàn nhã ngồi trên sofa, nghe tiếng, hắn ngẩng mặt nhìn cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng, truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng , đọc truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng full , Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng full , Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng chương mới