TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tuyết đọng thật dày trên nóc xe.
Trời ban trưa lại âm u mây mù.
Trong xe yên tĩnh, chẳng ai nói chuyện.
Tuyết Úc xoay mặt nhìn cửa sổ, mí mắt cậu lim dim.
Buồn ngủ đến mông lung, nhưng cậu không muốn ngủ bên cạnh tiểu tình nhân.
Cậu chống cằm nhắm hờ mắt, cố quật cường tỉnh táo.
Xe tiến vào đường hầm khiến không gian trở nên tối tăm, càng làm cơn buồn ngủ của cậu nặng nề thêm.
Góc áo bị kéo nhẹ, cậu nghe thấy có ai đó nói chuyện: "Đợi lát nữa rồi ngủ."
Hai mắt nhắm nghiền giả vờ như không nghe thấy, cậu mơ hồ suy nghĩ: Tạ Thanh Vân, anh mà nói nữa tui sẽ trừ tiền tháng này.
Phó Dương làm phiền cậu, Tạ Thanh Vân cũng chọc phá cậu.
Nhưng dường như Tạ Thanh Vân là người không biết đọc sắc mặt người khác.
Anh kéo áo cậu, như thể nếu cậu không phản ứng sẽ không ngừng tay.
Tuyết Úc nhấp môi, bị phiền đến cực điểm liền quay đầu nói: "Anh muốn làm gì? Muốn nói gì lát nói được không?"
Ánh mắt Tạ Thanh Vân lẳng lặng nhìn cậu.
Khuôn mặt nhỏ đã không còn ửng đỏ như lúc mới lên xe.
Đôi mắt mơ hồ buồn ngủ hơi ẩm ướt, đọng thành vài giọt trong suốt trên lông mi.
Đây là bộ dạng của Bùi Tuyết Úc mà anh chưa từng thấy bao giờ.
"Mặc áo vào." - Tạ Thanh Vân nói.
Tuyết Úc liếc mắt nhìn áo khoác lông vũ bên cạnh.
"Anh muốn nói, là cái này hả?"
Tạ Thanh Vân nhẹ ừ một tiếng.
Tuyết Úc biểu tình trở nên trống rỗng ngơ ngác.
...Cậu cạn lời luôn...
Cái người này có còn nhớ chính mình là tiểu tình nhân bị khi dễ gì gì đó hông? Quản chuyện cậu mặc hay không mặc áo khoác làm gì? Không phải anh ta nên trông đợi cậu bị đông chết luôn hả?
Là cậu đánh giá cao đầu óc Tạ Thanh Vân.
"Không mặc."
Tuyết Úc điều chỉnh dáng ngồi hòng nằm ngủ càng thoải mái hơn.
"Đừng có nhiều chuyện.
Còn nửa tiếng nữa là tới rồi, trong lúc đó nếu tôi nghe anh nói thêm một chữ, tôi liền mở cửa quăng anh xuống đường."
Tạ Thanh Vân: "..."
Sự thanh tĩnh trở lại, Tuyết Úc lại bắt đầu mơ màng ngủ.
Nửa giờ trôi qua thật mau, nhưng cậu có cảm giác mình đã ngủ mất nửa ngày.
Tuyết Úc nghe tiếng tài xế gọi liền ngồi dậy liếm đôi môi khô khốc của mình.
Cậu vươn tay mặc áo khoác, nhìn sang liền thấy Tạ Thanh Vân đang rũ mắt nhìn cậu.
Sống lưng thẳng thớm, cái cằm cương nghị.
Anh đang chờ cậu mặc áo.
Tuyết Úc giờ mặc cũng kỳ mà không mặc cũng sai.
Lúc nãy là ai còn mạnh miệng bảo "không mặc".
Hai chữ oan nghiệt như văng vẳng bên tay, tự nhiên thấy có hơi mất mặt...!Áo khoác mềm mại trên tay như trở nên nóng bỏng.
Cậu yên lặng xoay đầu nhìn người đi đường đang quấn thành từng quả cầu tuyết, mặt không biểu tình mà thô lỗ xỏ tay vào áo khoác.
Mặt mũi không so được với tính mạng nha.
*
Nói đến nơi nguyên chủ thường đi nhiều nhất, đó chắc chắn là khu trung tâm giải trí náo nhiệt của Đàm thị.
Vừa có những loại hình vui chơi đa dạng, còn có phòng tập thể hình và mua sắm, đó là nơi các cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý thích ghé thăm nhất.
Không chỉ nguyên chủ, bạn bè cậu ta cũng yêu thích nơi này.
Còn một nguyên nhân khác, Thôi Cảnh Dữ - con trai của chủ nơi này chính là bạn của bọn họ.
Mỗi lần ghé thăm đều sẽ được ưu đãi.
Tuyết Úc lao lực nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy và kéo Thôi Cảnh Dữ từ sổ đen ra.
Quan hệ giữa nguyên chủ và hắn không tôi, mỗi lần cậu ta đến Thôi Cảnh Dữ đều tự mình ra đón.
"Lâu rồi mới gặp nha." - Thôi Cảnh Dữ sửng sốt chào hỏi.
Không biết là do lâu ngày không gặp nên sinh ra ảo giác hay sao, hắn cảm thấy, Bùi Tuyết Úc có vẻ sinh đẹp hơn lần cuối gặp nhau.
Xinh đẹp không phải là từ để miêu tả nam nhân.
Thế nhưng ngoài từ này, hắn thật không tìm được từ nào thích hợp hơn nữa.
Tuyết Úc chào hỏi, ngữ khí lạnh nhạt không giống như phản ứng bình thường của bằng hữu lâu ngày xa cách.
Tuy vậy, Thôi Cảnh Dữ đã quen với bộ dạng này của nguyên chủ nên cũng chẳng để tâm.
Hắn nhìn người đứng cạnh cậu mà hỏi: "Đây là...?"
Đến đến, cơ hội để tăng điểm chán ghét.
Tuyết Úc nâng đôi mắt xinh đẹp của mình lên, nói lời thoại đã chuẩn bị sẵn thật lâu: "Tiểu tình nhân của tôi, dẫn anh ta ra ngoài dạo chơi."
Thôi Cảnh Dữ hơi xấu hổ, mắt nhìn Tạ Thanh Vân mang theo chút đánh giá đầy ý vị.
Thế nhưng khác với mong đợi của Tuyết Úc, Tạ Thanh Vân lại hết sức bình tĩnh như thể không nghe thấy gì.
Hệ thống cũng không xuất hiện thông báo độ chán ghét tăng lên,
Tuyết Úc hoang mang nhíu mi, đôi mắt nai con liếc trộm Tạ Thanh Vân.
Đúng lúc Tạ Thanh Vân cũng cúi đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp, hầu kết anh khẽ lăn.
Anh thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tuyết Úc vô biểu tình nhìn anh, sa mạc lời.
...Không có gì, muốn đánh người xíu thôi.
Càng ngày cậu càng không hiểu Tạ Thanh Vân.
Thôi Cảnh Dữ mang bọn họ lên tầng 3 thay quần áo.
Ở cạnh thang máy, hắn phân phó phục vụ đi lấy trái cây, sau đó lại quay đầu nói với Tuyết Úc.
"Hai người đi thay quần áo đi.
Sau đó cứ tuỳ ý đi dạo, những người khác lát nữa mới đến.
Tôi đi đón vài người bạn đang đánh bóng bàn ở dưới.
Tính bọn họ không tốt lắm, tôi phải đi xem sao."
Tuyết Úc tuỳ ý gật đầu.
Nhận được hồi đáp, Thôi Cảnh Dữ vội vàng.
"Tôi đi trước, cần gì cứ nhắn tin.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng, truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng , đọc truyện Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng full , Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng full , Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng chương mới