TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Mời đi hướng bên này.” Thái giám dẫn đường đưa Thu Lệ Nhĩ và Bối Đa Khoa xuyên qua các hành lang trong cung, hai người không dám ngẩng đầu nhìn loạn, chỉ ngay ngắn nghiêm chỉnh cúi đầu theo phía sau vị thái giám mặc áo xanh này, không nói hơn một câu, không bước quá một bước.
“Hà công công, vương tử công chúa Ly quốc đến rồi.” Lục y thái giám dẫn hai người tới bên ngoài Tử Thần điện thì dừng cước bộ không bước vào trong mà khong người thi lễ với Hà Minh đang đứng ở cửa.
Hà Minh gật đầu, chắp tay nới với Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Đa Khoa: “Vương tử công chúa xin đợi một lát, tiểu nhân lập tức vào trong bẩm báo Hoàng thượng cùng với Hoàng hậu nương nương.”
“Làm phiền.” Bối Đa Khoa vội đáp lễ, mặc dù đối phương chỉ là một tên thái giám, thế nhưng hắn chỉ là vương tử tiểu quốc, nào dám đắc tội nhân vật như vậy.
Hà Minh cười chắp tay với hai người, lại vào cửa đại điện, thân ảnh màu lam rất nhanh khuất sau cánh cửa.
Bối Đa Khoa thật không ngờ Hoàng đế Bệ hạ Đại Phong lại nguyện ý gặp mặt bọn họ, hắn hơi kích động lại có chút khẩn trương, đưa tay vuốt vuốt quốc thư cất trong ngực, sau đó cẩn thận lôi kéo chính lại vạt áo của mình, hy vọng để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng đế Bệ hạ.
Thu Lệ Nhĩ cắn chặt môi dưới, hít sâu một hơi.
Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, bọn họ chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Một lát sau, Hà Minh đi ra hành lễ nói với hai người họ: “Vương tử, công chúa, mời.”
“Làm phiền công công.” Bối Đa Khoa vội vàng thi lễ với Hà Minh.
Hà Minh nghiêng người sang, tránh lễ của hắn, sau đó dẫn hai người đi vào trong.
Tử Thần điện là tẩm cư của Hoàng đế, bố cục kiến trúc rất thư thái dễ chịu, huynh muội bọn họ càng đi sâu vào bên trong, càng cảm thấy mọi ngõ ngách ở đây đều được chăm chút tỉ mỉ, vô cùng tinh xảo, ngay cả cục gạch dưới chân bọn họ cũng rất đặc biệt.
Vào nội điện, một hương thơm thoảng qua mũi, như gột rửa tâm hồn, tinh thần thư sướng hơn rất nhiều.
Thu Lệ Nhĩ từng nghe nữ quan trong cung nói Đại Phong có rất nhiều hương liệu trân quý, một vài hương liệu rất quý giá, mặc dù nàng là công chúa Ly quốc, nhưng khi nghe đến gia thành cũng phải tặc lưỡi, chứ đừng nói đến chuyện mua về sử dụng.
Ba người dừng lại trước cửa một gian phòng lớn, Thu Lệ Nhĩ ngẩng đầu nhìn xung quang, thấ bên trên cửa phòng này có treo một tấm biển, trên đó viết ‘TĨNH TÂM’
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, vương tử cùng công chúa Ly quốc đã đến.”
Thu Lệ Nhĩ nghe thái giám dẫn đường hội báo như vậy, thaosng ngạc nhiên, chẳng lẽ hoàng đế Bệ hạ không có ở đây sao?
Chỉ chốc lát sau có một lục y cung nữ đi ra, trên mặt nở nụ cười tươi, trên tóc cài tram châu trân quý và mặc cung hoa, trên cổ tay còn đeo vòng xuyến vàng khi ẩn hi hiện dưới ống tay áo.
“Vương tử điện hạ, công chúa điện hạ, mời vào trong.”
Thu Lệ Nhĩ thấy đối phương hành lễ với mình, bước lên phía trước đỡ lấy, tuy rằng không biết vị cung nữ này có thân phận như thế nào, nhưng nhìn thấy quần áo nàng ta mặc vô cùng hoa lệ, thậm chí còn được đeo trang sức vàng, đoán chừng là nữ quan cao cấp luôn theo bên cjanh Hoàng hậu nương nương.
Bang qua cách cửa khắc hoa sen, Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Đa Khoa lại gặp được vị nữ nhân tôn quý nhất Đại Phong.
Lúc này nàng mặc cung trang có thêu hoa mai trên váy dài, tóc đen được búi thành đọa uy kế kiểu dáng đơn giản, hai bên cài tram hoa mai có tua cờ buông xuống làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết của nàng.
Hoàng hậu nương nương đang đứng trước mặt này hoàn toàn khác với vị Hoàng hậu mà bọn họ từng gặp ở quốc yến, ngay cả khí thế toát ra quanh người cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Hai vị mời ngồi.” Cố Như Cửu thấy hai người tựa hồ hơi bối rỗi, cười tươi mời họ ngồi xuống, lại sai cung nữ dâng trà và vài món điểm tâm lên: “Mới vừa rồi quan viên yết kiến Bệ hạ, cho nên lúc này Bệ hạ không có ở đây.
Hai vị ngồi đợi chốc lát, buổi trưa hôm nay cứ ở lại Tử Thần điện dung bữa nhé?”
Có một cơ hội tốt như thế, Bối Đa Khoa cùng Thu Lệ Nhĩ làm sao từ chối, vô cùng vui vẻ đồng ý, chỉ làm bọn họ vẫn còn thấp thỏm trong lòng, cho nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn vị Hoàng hậu nương nương đang ngồi trên ghế cao.
“Nghe nói quý quốc có một loại trái cây gọi là Nguyệt Quả, ngoài vỏ cứng cứng, thế nhưng cơm màu trắng sữa bên trong lại mềm ngọt.” Cố Như Cửu nâng chung trà lên, mỉm cười nói: “Không biết mùi vị có tuyệt giống như lời đồn này không?”
“Bỉ quốc quả thật có loại trái cây như vậy, chẳng qua so với Đại Phong có sản vật phong phú mà nói thì không đáng xếp vào mỹ vị.” Thu Lệ Nhĩ đứng dậy trả lời: “Hơn nữa gần hai năm qua, bỉ quốc luôn khô hạn, cây ngông nghiệp liên tục cho sản lượng thấp, Nguyệt Quả cũng không còn ngon miệng giống như ngày xưa.”
Cố Như Cửu thổi thổi bọt trà, thở dài nói: “Thật là đáng tiếc.”
Thu Lệ Nhĩ thấy Hoàng hậu tựa hồ không muốn hỏi sâu vào tình hình khô hạn của Ly quốc, mặc dù sốt ruột, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, đành phải đứng yên ở bên.
“Người tới là khách, vương tử cùng công chúa không cần câu nệ như vậy, mau ngồi xuống,.” Cố Như Cửu cười bảo Thu Lệ Nhĩ ngồi xuống, không cho nàng cơ hội tiếp tục nói đề tài này: “Ta cũng không chú ý đến những quy củ này, công chúa chớ khác khí như vậy.”
Mặc dù Ly quốc là một quốc gia nhỏ yếu nghèo khó luôn phải trông cậy vài Đại Phong mới có thể duy trì, nhưng mặc kệ nội bộ nó nhỏ yếu cỡ nà, chỉ cần trên danh nghĩa vẫn là một quốc gia, lại không hề có ý xấu với Đại Phong, Cố Như Cửu cũng sẽ không làm đối phương mất thể diện.
Hai bên chỉ trò chuyện xoay quanh phong tục và lối sống của dân chúng, thái độ nhã nhặn, cuối cùng cũng làm cho hai huynh đệ họ thả lỏng được tâm tình, chí ít đã dám chủ động lên tiếng, không cần hỏi một câu đáp một câu.
Theo Thu Lệ Nhĩ thấy, Hoàng hậu nương nương của Đại Phong là cô gái xinh đẹp nhất, ưu nhã nhất, hoàn mỹ nhất trong tất cả những nữ nhân mà nàng đã từng gặp mặt.
Hoàng đế Đại Phong cưới được một nữ tử như vậy chính là nam nhân may mắn nhất trên thế giới.
“Nữ tử Ly quốc cũng được vào triều làm quan, điểm này rất hay.” Cố Như Cửu bùi ngùi nói: “Về điểm này, Đại Phong chúng ta không bằng Ly quốc các vị.”
“Nước Ly bần hàn lạc hậu, làm sao dám so sánh với quý quốc!” Thu Lệ Nhĩ nói: “Chỉ là bỉ quốc nhân khẩu thưa thớt, người có năng lực có tài hoa càng ít hơn, cho nên một ít nữ tử quý tộc đọc thuộc thi thư mới có cơ hội tham dự chính sự.”
Cố Như Cửu cười lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, quay sang sai cung nữ đổi tách trà nóng cho hai người họ.
Khi Tấn Ưởng từ ngự thư phòng quay trở về đến phòng Tĩnh Tâm thì nghe thấy tiếng cười của Cố Như Cửu từ bên trong truyền ra, tâm tình bất giác như được thả lỏng, miệng bất giác nở nụ cười theo, nhanh chân cất bước đi vào trong phòng nói: “Chuyện gì làm cho Cửu Cửu vui vẻ như vậy?”
Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Đa Khoa thấy một nam nhân mặc ngoại bào thêu huyền long đi đến, vội vàng đứng dậy khom mình hành lễ: “Gặp qua Hoàng đế Bệ hạ thượng quốc.”
“Nhị vị không cần đa lễ, mời ngồi.” Tấn Ưởng bước nhanh đến bên cạnh Cố Như Cửu ngồi xuống, sau đó cầm lấy tách trà Cố Như Cửu đang uống, cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, ngửa đầu uống vài hớp.
Thu Lệ Nhĩ vô tình nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ tự nhiên uống tách trà đã bị Hoàng hậu nương nương dung qua, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, sau đó nàng nghe thoang thoảng đế hậu nói chuyện với nhau.
“Bệ hạ, sao ngài lại đến?” Cố Như Cửu thấy Tấn Ưởng len lén dùng chén trà của mình, trừng mắt nhìn hắn, đoạt lấy chén trà trong tay hắn, sau đó cầm lấy một ly trà trong khay Thu La bưng ra, nhét vào trong tay hắn: “Tách trà vừa rồi đã lạnh, chàng không được uống nhiều.”
Tấn Ưởng liếc nhìn chén trà trong tay, là trà sơn tra hắn thường uống, nên ngoan ngoãn uống thêm hai hớp lớn mới nói: “Lần sau tuyệt đối không tái phạm.”
“Bệ hạ miêng vàng lời ngọc, đáng giá ngàn vàng đấy.” Cố Như Cửu nhếch mày, tự tiếu phi tiếu nói: “Nếu để cho ta phát hiện chàng lại ăn vụng,….”
“Khụ…” Tấn Ưởng nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với Bối Đa Khoa: “Trẫm nghe nói vương tử cùng công chúa có chuyện quan trọng muốn gặp trẫm, không biết là chuyện gì?”
Cố Như Cửu cười híp mắt vòng tay khoác lên hông của hắn, sau đó ngắt một miếng thịt, nhẹ nhàng xoay vòng một cái.
Đừng tưởng rằng làm bộ ra vẻ nghiêm chỉnh là có thể che giấu chuyện vừa ăn vụng nhé.
Tấn Ưởng cười đến mức méo cả miệng, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Cố Như Cửu đang ngắt mình, quay sang cười thật cười thật tươi với nàng.
Cố Như Cửu nhíu mày, thu ta về, sau đó đứng lên nói: “Bổn cung đi chỉ bảo người dưới chuẩn bị ngọ thiện, mọi người cứ trò chuyện tự nhiên.”
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Bối Đa Khoa cùng Thu Lệ Nhĩ đứng dậy hành lễ cho đến khi thân ảnh Cố Như Cửu biến mất sau cánh cửa, hai người mới ngồi xuống lần nữa.
Sau khi Hoàng hậu nương nương rời đi, bầu không khí trong phòng Tĩnh Tâm cũng trầm xuống, trở nên nghiêm túc hơn nhiều, ngay cả vị thế quang người vị hoàng đế mới vừa rồi còn ôn hòa trước mặt Hoàng hậu cũng thay đổi hắn.
“Lách cách…” Thanh âm của tách trà phát ra khi Tấn Ưởng đặt xuống bàn.
Bối Đa Khoa không rõ sao chỉ một động tác nhỏ như vậy lại làm cho hắn khẩn trương hơn nhiều, hắn đứng bật dậy hành lễ nói với Tấn Ưởng: “Hoàng đế Bệ hạ thượng quốc, hạ thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Vương tử điện hạ mời nói.” Ánh mắt Tấn Ưởng trầm ổn, cũng không có bởi vì cái phản ưng này của Bối Đa Khoa mà xao động.
Thấy phản ứng của Tấn Ưởng như vậy, Bối Đa Khoa thấp thỏm bất an thuật lại âm mưu của nước Cao La.
“Nước Cao La muốn mượn địa lý giáp ranh giữa bỉ quốc và Cao La, để đưa quân trú đóng trong nội cảnh bỉ quốc.” Bối Đa Khoa nói: “Nước Cao La dụng ý thế nào, hạ thần cũng không biết, thế nhưng hạ thần cảm thấy việc này có điều không đúng, cho nên đặc biệt đến bẩm báo Bệ hạ.”
Tầm mắt của Tấn Ưởng đảo qua người Bối Đa Khoa, sau đó nói: “Vương tử điện hạ có từng nghĩ đến, nếu báo việc này cho trẫm biết sẽ chọc giận nước Cao La.”
“Bỉ quốc vốn là nước phụ thuộc, tự nhiên nên trung thành với thượng quốc, nghe lệnh của thượng quốc.” Bối Đa Khoa quay người làm đại lễ với Tấn Ưởng: “Quần thần Ly quốc đều nghe theo mệnh lệnh của thượng quốc.”
Tấn Ưởng xem qua ghi chép hoàng thất Đại Phong, sau hai mươi năm Đại Phong kiến quốc thì Ly quốc đã trở thành nước phụ thuộc của Đại Phong, đến nay đã qua hai trăm năm.
Mà suốt hai trăm năm qua, quốc gia này luôn đàng hoàng nghiêm chỉnh, chỉ cần có thứ tốt đều dâng lên phân nửa cho triều Đại Phong, hơn nữa không biết thêu dệt hay gây sự, hầu như được xếp vào hạng quốc gia trung thành nhất, không đáng lo ngại nhất.
“Trẫm nghe nói mấy năm gần đây, hàng năm Ly quốc đều xảy ra tai ương, thu hoạch nông nghiệp không tốt, có việc này không?” Cuối cùng Tấn Ưởng cũng lên tiếng nhắc đến chuyện Bối Đa Khoa cùng Thu Lệ Nhĩ đang thầm lo lắng.
“Xin Bệ hạ Thượng quốc tôn quý hãy cứu vớt bách tính bỉ quốc hiện đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.” Bối Đa Khoa đứng dậy quỳ xuống trước mặt Tấn Ưởng, hai tay dâng lên quốc thư chính tay phụ vương viết trước khi đi: “Ly quốc nguyện cúi đầu xưng thần đối với quý quốc.”
Cúi đầu xưng thần và làm nước phụ thuộc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu đã cúi đầu xưng thần thì không còn là một quốc gia nữa mà sẽ bị sát nhập vào bản đồ nước Đại Phong, trên thế gian cũng không còn Ly quốc.
Tấn Ưởng cầm lấy quốc thư từ tay Bối Đa Khoa, sau khi xem xong, khom lưng tự tay nâng Bối Đa Khoa dậy: “Vương tử điện hạ không cần lo lắng, nước Ly giao hảo với Đại Phong ta đã nhiều năm như vậy, sao trẫm có thể trơ mắt nhìn dân chúng quý quốc rơi vào cảnh hoạn nạn mà không cứu?”
Miệng tuy nói như vậy, thế nhưng phong quốc thư này, hắn lại không trả lại cho Bối Đa Khoa.
Nỗi lo trong lòng Bối Đa Khoa cùng Thu Lệ Nhĩ thoáng chốc rơi lộp bộp, hơi thất lạc lại có chút mừng rỡ, cuối cùng những tâm tình này đều biến thành kính cẩn nghe theo.
“Có Đại Phong ta ở đây, tuyệt đối không để cho nước Cao La bọn họ xưng bá dù chỉ một ngày.” Tấn Ưởng đem quốc thư đưa cho Bạch Hiền đứng sau lưng, giơ tay lên nói: “Canh giờ không còn sớm, mời vương tử cùng công chúa theo trẫm đến tiền điện dùng bữa.”
“Cảm ơn Bệ hạ.” – Bối Đa Khoa kính cẩn hành lễ, cùng muội muội đi sau Tấn Ưởng ra khỏi phòng Tĩnh Tâm.
Từ đầu đến cuối, hắn không liếc nhìn quốc thư trong tay Bạch Hiền lấy một lần.
Trong Tiền điện, thái giám cung nữ vừa dọn thức ăn lên xong, Cố Như Cửu thấy Tấn Ưởng mang theo vương tử công chúa Ly quốc đi vào.
“Cửu Cửu.” – Tấn Ưởng đi tới bên cạnh nàng, cười nói: “Nghe nói ngọ thiện hôm nay là nàng sai người chuẩn bị?”
Cố Như Cửu cười cười: “Thiếp mải nói chuyện, người của ngự thiện đã làm xong cả rồi.” – Nói xong, nàng quay sang gật đầu với Thu La đứng sau, Thu La đi ra để cho cung nữ đứng ngoài bước lên hầu hạ các quý nhân rửa tay.
Thu Lệ Nhĩ phát hiện, kể từ khi bước chân vào Tiền điện, khí thế quanh người hoàng đế Bệ hạ bỗng trở nên ôn hòa hơn.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Đa Khoa cũng thấy được quy củ hoàng thất Đại Phong, những quy củ này trước đó bọn họ chỉ nghe tiên sinh nói qua, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy.
Hóa ra, lau tay phải dùng mấy khối cẩm khăn, cái chén súc miệng cũng được làm bằng bạc nguyên chất, cái dĩa cũng được làm bằng đồ sứ trân quý hiếm có.
Chờ từng món đồ ăn được dọn ra bàn, Thu Lệ Nhĩ lại thấy, trên chiếc bàn ăn vừa rộng vừa lớn này, ngoại trừ có món ăn Đại Phong thơm ngon ra, còn có vài món ăn được chế biến theo kiểu Ly quốc.
Nhìn thấy mấy món ăn Ly quốc này, đáy lòng Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Đa Khoa không nhịn được nghĩ nếu như có Đế vương cùng Hoàng hậu thế này thì dù Ly quốc phải sáp nhập vào Đại Phong cũng không phải chuyện khó tiếp nhận.
Dùng xong ngọ thiện, Thu Lệ Nhĩ cùng Bối Khắc rất thức thời lên tiếng xin cáo lui.
Chờ hai người rời đi, Cố Như Cửu mới nói: “Nước Ly có việc muốn nhờ?”
Tấn Ưởng gật đầu, dắt tay của Cố Như Cửu chậm rãi bước ra ngự viên: “Ly quốc liên tục hạn hán, dân chúng ăn không đủ no, cho nên muốn cầu viện trợ từ Đại Phong.”
“Bệ hạ đáp ứng rồi?” – Cố Như Cửu nghiêng đầu nhìn Tấn Ưởng.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới