TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong ngự thư phòng, Tấn Ưởng cúi đầu nhìn Trương Trọng Hãn đang đứng nghiêm trang, đột nhiên nói: “Trương Tướng, Thanh Bắc Tiết độ sứ Ngụy Đình, người này như thế nào?”
Thanh Bắc là cứ điểm quan trọng giáp ranh giới giữa Cao La và nước ManyBo, những năm gần đây, Đại Phong vẫn luôn đóng quân phòng giữ nơi này, mặc dù Tiết độ sứ không không có quyền trực tiếp điều hành quân đội, thế nhưng trong tình huống khẩn cấp vẫn có thể đảm nhiệm việc tòng quân trong quân đội, cùng nghị luận nhiệm vụ quan trọng với tướng lĩnh biên cương.
Việc này nhằm tránh tướng lĩnh biên cương tự đề cao trọng trách cầm quân, không nghe triều đình điều động, cho nên mới để cho Tiết độ sứ và quân đội cùng giám sát lẫn nhau, dùng thế lực bắt ép lẫn nhau.
Bây giờ đột nhiên nghe Bệ hạ đề cập đến chuyện Thanh Bắc châu tiết độ sứ, Trương Trọng Hãn chắp tay nói: “Bệ hạ, con người Ngụy Đình học rộng tài cao, khi tiên đế còn tại thế đã từng khen hắn là bậc kỳ tài hiếm có.
“Vậy sao?” Tấn Ưởng nhếch mày, người được tiên đế khen ngợi, có thật danh xứng với thật hay là…
Trương Trọng Hãn thấu hiểu những lời Bệ hạ vẫn chưa nói ra.
Lại giải thích: “Người này được Tư Mã Đại Nhân đề cử vào triều, vốn dĩ nhận chức ở Quốc Tử Giám, sau đó do được tiên đế khen ngợi mới được nhậm chức trong bộ binh thị, sau thăng chức Binh Bộ Thị Lang, về sau Thanh Bắc châu Tiết độ sứ phạm trọng tội thông đồng với địch bán n/ước cầu vinh, cả nhà bị tịch thu tài sản giế/t chết toàn gia, mới để cho Ngụy Đình tiếp nhận chức vụ Thanh Bắc châu tiết độ sứ này.”
Xem ra trước đây Ngụy Đình rất được phụ hoàng tín nhiệm, nếu không sẽ không để hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy.” Tấn Ưởng khép tấu chương trong tay lại, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngụy Đình cấp tấu lên, tố cáo chiếu tướng phòng thủ Thanh Bắc Triệu Tiến thường xuyên qua lại thân thiết với người Cao La, Trương đại nhân thấy thế nào?”
Trương Trọng Hãn nghe vậy, sửng sốt một chút rồi nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, trước khi sự việc được tra xét, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, mà trong lúc sự việc vẫn chưa rõ ràng thì vi thần không dám vọng ngôn.”
“Đúng vậy, sự tình vẫn chưa được điều tra rõ, ngay cả đường đường là thừa tướng như khanh cũng không dám vọng ngôn, nhưng vì cái gì mà Tiết độ sứ Ngụy Đình này, chỉ dựa vào mấy phong thư chẳng biết thật giả, đã nói chắc như đinh đóng cột rằng chiến tướng canh phòng biên cương thông đồng với địch bán nư/ớc?!” Tấn Ưởng ném mạnh tấu chương đang cầm trên tay xuống đất: “Trẫm thấy, tâm tư của Tiết độ sứ này càng lúc càng lớn.”
Trương Trọng Hãn thấy Tấn Ưởng ném tấu chương, mồ hôi trán rịnh ra, liếc nhìn tấu chương bị ném xuống đất, không dám đi nhặt, mà nhỏ giọng khuyên lơn: “Xin Bệ hạ bớt giận, không cần vì tiểu nhân này mà làm tổn thương thân thể.”
Tấn Ưởng cười xì một tiếng, đứng lên bắt tay ở sau người, giọng đạm mạc nói: “Trương đại nhân, khi trẫm còn ở Cẩm Châu từng nghe môn khách Tư Mã gia trải khắp thiên hạ, không biết là thật hay giả?”
“Trong thiên hạ chẳng phải đất vương, cho dù là Tư Mã gia, cũng chỉ là thần dân của Bệ hạ ngài mà thôi.” Phía sau lưng Trương Trọng Hãn toát đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm nội sam, hắn buông tay xuống: “Bệ hạ, thiên hạ là của họ Tấn chứ không phải họ Tư Mã, cũng không phải họ Lý.”
Tấn Ưởng nghe vậy nhẹ cười, thế nhưng tiếng cười này lọt vào trong tai Trương Trọng Hãn, đặc biệt khiến người kính nể.
“Thế nhân thường nói, thế gia vững như sắt còn hoàng thất mềm như nước.” Tấn Ưởng đứng trước cửa sổ, nhìn cành cây ở bên ngoài đong đưa trong gió: “Cái ghế hoàng đế này của trẫm cũng lung lay xuôi theo dòng nước, làm sao uy nghi được như Tư Mã gia cùng Lý gia?”
“Bệ hạ.” Trương Trọng Hãn đầu đầy mồ hôi, thế nhưng lúc này hắn cũng không đoái tới chuyện đưa tay lên lau, nhìn Đế vương đang đứng trước của sổ, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhấc ngoại bào lên quỳ xuống: “Bệ hạ, ở trong mắt vi thần, thế gian chỉ có Bệ hạ, chứ không phải Tư Mã gia hay Lý gia.”
Tấn Ưởng quay đầu lại, nhìn Trương Trọng Hãn đang cung kính quỳ trán đặt sát xuống đất, bước lại tự tay nâng dậy nói: “Trẫm tin tưởng lòng trung
thành của Trương Tướng.”
“Tạ ơn Bệ hạ tín nhiệm.” Trương Trọng Hãn cảm thấy bàn tay vừa đỡ mình nặng tựa nghìn cân, thế nhưng ở trong nháy mắt này, tâm ý lúc trước còn dao động chưa quyết, hiện giờ đã hạ quyết định.
Học được văn cùng võ, hàng và nhà đế vương, với một Thừa tướng xuất thân hàn môn như hắn, suốt ngày bị hai nhà Tư Mã gia cùng Lý gia chèn ép đến sứt đầu mẻ trán, không bằng trung thành với Hoàng thượng, phủ định Tư Mã gia cùng Lý gia, trở thành chân chân chính chính Thừa tướng.
“Hiện tại Bệ hạ đã nảy sinh lòng bất mãn với Ngụy Đình, há chẳng phải bất mãn với hai tộc Lý gia cùng Tư Mã gia sao? Trên đời này làm sao có Đế vương nào nguyện ý để cho thần tử nổi bật hơn bản thân chứ?
“Tuyên ý chỉ của trẫm, truyền Thanh Bắc châu tiết độ sứ Ngụy Đình, Thanh Bắc châu chiếu tướng quân phòng thủ Triệu Tiến hồi kinh báo cáo công tác.” Tấn Ưởng dừng một chút, lại bổ sung: “Bảo bọn họ lập tức hồi kinh, không được chậm trễ.”
“Rõ.” Trương Trọng Hãn thầm hiểu rõ trong bụng, Bệ hạ làm vậy là muốn động thủ với Tư Mã gia.
Trong Tử Thần điện, Cố Như Cửu đang mở ra báo cáo sơ lược vừa được trình lên, về các khoảng báo biểu chi phí các cung.
Ngoại trừ báo biểu cung Khang Tuyền bị nàng đánh quay về, thì các bản báo cáo chi phí và tình hình các cung khác đều được nàng xem xét cặn kẽ từng chi tiết.
Xem xong chi phí phi tần ở các cung lúc tiên đế còn sống, Cố Như Cửu chỉ biết lắc đầu chán nản, nếu hoàng đế các triều đại Đại Phong đều như tiên đế vậy, chỉ sợ Đại Phong đã sớm mất nước.
“Năm đó Ngụy Thái phi được Thánh thượng cưng chiều yêu thương, chi phí ăn mặc so với ta hiện đang tại chức Hoàng hậu còn xa hoa lãng phí hơn nhiều.” Cố Như Cửu bỏ báo biểu xuống: “Thảo nào hiện tại những Thái phi khác hận nàng ta đến mức độ này, thật không biết nên thương cảm hay là trách nàng ta?”
“Thương cảm cũng tốt, trách cứ cũng được, suy cho cùng chỉ là một ngụm nước, một miếng cơm, nhân quả báo ứng mà thôi.” Thu La nhẹ nhàng mát xa vai cho nàng, nhỏ giọng nói: “Hiện tại nhà mẹ đẻ của Ngụy Thái phi đã sớm đình khô sân vắng rồi.”
Cố Như Cửu cười cười: “Tuy rằng Ngụy gia đã thất thế, thế nhưng Ngụy Thái phi vẫn còn một thúc phụ rất có thực quyền, chỉ cần vị thúc phụ này của nàng ta còn, người trong kinh thành vẫn không đến mức làm khó làm dễ Ngụy gia.”
Huống chi trong cung đình này, đáng đời nhất chẳng phải những phi tần này mà là vị hoàng đế đã khiến cho vô số nữ nhân chôn vùi tuổi thanh xuân trong đây.
Nếu không phải tiên đế tham hoa háo sắc, hết nạp người này đến nạp người khác vào cung, đồng thời hoa mắt ù tai vô năng, làm sao có Ngụy gia vênh váo, làm sao có những phi tần bị chèn ép đến mức sống không bằng chết?
Người đàn ông đáng bị chửi bới nhất hôm nay đã chôn cất nhập hoàng lăng, hưởng hết lễ tế của vạn dân trong thiên hạ và con cháu đời sau, mà những nữ nhân từng bị hắn chà đạp này vẫn còn chịu cảnh kinh hãi phỉ báng, việc này phải tìm ai đòi công đạo?
“Ngụy gia còn có nhân vật nắm thực quyền sao?” Thu La làm tỳ nữ thế gia, cũng coi như có chút kiến thức, thế nhưng dù sao nàng cũng không được dạy dỗ đường hoàng, cho nên kiến thức về mối quan hệ đan xen giữa những người trong kinh thành vẫn còn hạn hẹp.
“Thanh Bắc châu tiết độ sứ Ngụy Đình, chính là thúc phụ của Ngụy Thái phi, hai vị Tiền, Ngô Thái phi trong cung không phải vẫn còn cố kỵ đến vị thúc phụ này nên mới để cho Ngụy Thái phi giữ lại cái mạng sao?” Cố Như Cửu đem báo biểu trong tay ném qua một bên, thở phào một hơi thật dài nói: “Trong kinh thành này cong cong quẹo quẹo, mờ mờ ảo ảo, chẳng khác nào một cái lưới, chúng ta chẳng qua đang đứng trong cái lưới này, không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy của nó.”
Thí dụ như Ngụy Đình là ngườicủa Tư Mã gia, lại nói thí dụ như Đức Nghi đại trưởng công chúa có ý định kết giao cùng hai nhà Lý gia và Tư mã, ý đồ không nhỏ.
Chỉ là việc này nàng sẽ không nói với Thu La, thậm chí không muốn nói với bất cứ ai.
Nàng còn nhớ lúc nàng còn rất nhỏ, sát đường có một gia đình bị bắt xét, khi đó mẫu thân kéo nàng cùng tỷ tỷ vào trong xe ngựa, chỉ vào một mảnh
rối loạn trước cửa nói với các nàng một câu.
“Trên cái thế giới này vĩnh viễn không thiếu người thông minh, nhưng lại thiếu người thông minh ít lời.”
Đến nay nàng vẫn còn nhớ rất rõ tiếng khóc được truyền ra từ bên trong cánh cửa gia đình kia, tiếng cầu xin, tiếng thét chói tai, cùng với một đứa bé trai mới lớn chạy về phía mã xa của các nàng, thế nhưng chưa chạy được vài bước đã bị vệ binh kéo trở lại.
Cái cậu bé kia khóc rất thảm thương, thảm thương đến mức khiến nàng lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là quyền lợi, cái gì gọi là hoàng thất, cái gì gọi là tôn ti.
Nghe nói người nhà này là tân quý trong triều, rất được hoàng đế quý mến, trong nhà có một vị phi tần rất được hoàng đế sủng ái.
Thế nhưng không bao lâu, nghe nói vị sủng phi đã gây ra chuyện, người nhà này cũng bởi vì vọng ngôn trong chính sự, cuối cùng sủng phi được ban cho cái chết, người nhà này cũng bị trị tội.
Một gia đình tân quý vừa nổi danh cứ như vậy biến mất trong kinh thành, sau đó không còn ai nhắc tới.
Chỉ có nàng còn nhớ rõ, đứa bé trai bị vệ binh kéo lại, trong mắt là nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Nương nương, hôm nay Bình Quận vương phủ thế tử phi đưa thiếp thỉnh an đến, chẳng biết ngài có muốn gặp nàng không?” Bảo Lục cầm một chén trà nhỏ tiến đến, thấy Thu la đang mát xa vai cho Cố Như Cửu, liền đem chén trà đặt xuống cạnh bên tay của Cố Như Cửu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhẹ nhàng mát xa chân cho Cố Như Cửu: “Còn có Đức Nghi đại trưởng công chúa hôm qua đã vào kinh, đại khái vài ngày nữa sẽ tiến cung bái kiến ngài.”
“Đức Nghi đại trưởng công chúa?” Cố Như Cửu như có điều suy nghĩ nói: “Trầm gia đã chuyển vào kinh thành?”
“Ngẫm lại cũng đúng, bằng không sao Đức Nghi đại trưởng công chúa lại nhập kinh?” Bảo Lục cười nói: “Nghe nói Trầm gia rất có danh vọng ở quận Tang Kiền, lúc bọn họ rời đi đã có vô số dân chúng rơi lệ tiễn đưa.”
Cố Như Cửu nghe vậy cười nói: “Tốt cho một Trầm gia, thật đúng là nhận được nhiều dân tâm.”
Bảo Lục nghe thấy lời này của Hoàng hậu nương nương có vẻ không đúng, lại dời đề tài nói: “Bình Quận Vương Thế tử phi chuyển bái thiếp, nô tỳ cần trả về không?”
“Không cần, Bình Quận Vương Thế tử phi chính là danh môn, nàng muốn tới, sao ta có thể cự tuyệt?” Cố Như Cửu xắn tay áo, ý bảo Thu La cùng Bảo Lục không cần tiếp tục mát xa cho mình nữa, nàng đưa tay cầm lấy tách trà lúc nãy Bảo Lục vừa rót dâng lên uống một ngụm: “Hơn nữa, luận bối phận nàng còn là trưởng bối của ta, chớ để chậm trễ, bảo nàng ngày mai tiến cung nhé.”
“Nếu ngày mai Đức Nghi đại trưởng công chúa cũng tiến cung…”
“Đây không phải là vừa khéo sao, thế tử phi chính là nữ tử của Tư Mã gia, cháu trai trưởng dòng chính của Đức Nghi đại trưởng công chúa cũng là người của Tư Mã gia, mọi người lại là người trong hoàng tộc, nhiều người náo nhiệt.” Cố Như Cửu đặt chén trà xuống: “Con người của ta, từ trước đến nay thích nhất là náo nhiệt.”
“Thích náo nhiệt thì càng tốt.” Tấn Ưởng từ bên ngoài bước vội vào, đi tới ngồi xuống bên người Cố Như Cửu, vừa cười vừa tiện tay lật một báo biểu nằm trong đống báo biểu bày la liệt ở xung quanh ra xem, thế nhưng mới nhìn một chút đã thấy nhàm chán bèn bỏ xuống: “Ta nghe Hà Minh nhắc qua, trong cung có một đoàn gánh hát tạp kỹ, nếu như nàng thấy buồn chán, thì sai bọn họ biểu diễn cho nàng xem, như vậy sẽ thấy náo nhiệt vui vẻ hơn.”
Cố Như Cửu thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, đưa tay luồng vào gáy hắn, sờ sờ phía sau lưng của hắn, quả nhiên sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, vội vàng sai Thu La lấy khăn mặt đến, sau đó lau nhe trên lưng của hắn.
“Bệ hạ có chuyện gì lại đi gấp như vậy, hiện giờ thời tiết đã vào cuối xuân, khí trời lúc lạnh lúc nóng, nếu ngã bệnh làm sao bây giờ?”
Khi cái khăn lông lướt qua lưng, Tấn Ưởng thấy không được tự nhiên liên tục lắc người.
“Đừng nhúc nhích, nhìn chàng cả người đầy mồ hôi, thiếp không dám thay y phục khác ngay lúc này.” Cố Như Cửu lại lấy khăn tay lau trên trán
của hắn: “Cứ dùng khăn lau mồ hôi trước là ổn thỏa nhất, nếu chàng còn uốn tới ẹo lui nữa, thiếp sẽ luồn khăn vào trong đấy.”
“Cửu Cửu ngoan, là ta sai, là lỗi của ta, đã làm nàng phải lo lắng.” Bị Cố Như Cửu trách mắng vài câu, Tấn Ưởng cũng không tức giận, trái lại cười nhích người kéo tay nàng nói: “Nàng đừng tức giận, là lỗi của ta.”
Cố Như Cửu cẩn thận lau mồ hôi trên trán của Tấn Ưởng, khi thu tay về lại bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu Bệ hạ còn tái phạm, ngày mai thiếp sẽ dọn sang cung Loan Hòa, dù sao mắt không thấy lòng đỡ lo.”
“Chưa tới trăm ngày, sao Cửu Cửu có thể rời khỏi ta được?” Tấn Ưởng vội vàng nắm chặt tay nàng, vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Hơn nữa mặc dù nàng có dọn về cung Loan Hòa, ta cũng ngày ngày đi sang đó, sao nàng không nhìn thấy ta được chứ.”
Thấy hắn trưng bộ mặt tuấn tú còn làm ra vẻ lấy lòng khoe mã, bộ mặt hờn giận của Cố Như Cửu suýt nữa không duy trì được.
Thoáng cái lại bật cười, nàng đưa tay trái ra nhẹ nhàng ngắt lên mặt của Tấn Ưởng, nhúng nhúng vai nói: “Bệ hạ, thân là người đứng đầu thiên hạ, sao có thể dùng mỹ nhân kế với thiếp như thế?”
“Chỉ cần có thể nhận được một nụ cười của giai nhân, đừng nói để ta phải dùng mỹ nhân kế, mà cho dù bảo ta dùng sửu kế, thì có làm sao?” Tấn Ưởng nhích lại gần, hôn trộm lên má Cố Như Cửu một cái.
Sau đó gương mặt tuấn mỹ ấy lại bị Cố Như Cửu lấy tay vặn vẹo một hồi: “Mặt của Bệ hạ càng ngày càng dày hơn rồi, cũng không sợ người khác chê cười.”
Sau đó người phục vụ trong phòng đồng loạt cúi đầu lui về phía sau một bước, tỏ vẻ bọn họ chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì, mà cho dù có nghe thấy cũng cho rằng không có nghe thấy.
“Ta thương yêu bảo bối của mình, ai chê cười?” Tấn Ưởng mặc kệ để Cố Như Cửu tùy ý chà xát mặt mình, sau đó cười đưa tay ôm lấy eo của nàng.
“Thật là…” Cố Như Cửu thấy mặt của hắn sau một hồi bị mình chà xát đã đỏ ửng lên, liền nghẻo miệng cười khúc khích, trong lòng vui vẻ giống như vừa được ăn trái ngọt, vừa ngọ lại vừa chua.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới