TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Nương nương, cẩn thận bậc thang.” Hà Minh cầm đèn lồng soi rõ con đơng phía trước, Cố Như Cửu ngửi thấy mùi chua thúi từ bên trong tỏa ra xông vào mũi, liền đưa khăn tay lên che kín mũi.
Có điều, bên trong sạch sẽ hơn rất nhiều so với nàng dự đoán, không có nước bẩn lênh láng, cũng không có ruồi muỗi bay loạn.
Đi vào trong thêm mấy bước, nàng nhìn thấy Tư Mã Hương mặt mũi nhơ nhuốc, quần áo cũ nát.
Trong trí nhớ của nàng, Tư Mã Hương là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đột nhiên nhìn thấy nàng ta nhếch nhác thảm hại đến tột cùng, hầu như nhìn không ra hình dáng của ngày xưa, nàng sửng sốt trong chốc lát.
Bầu không khí trong phòng giam rất oi bức, mùi cũng chẳng dễ ngửi, không cần suy nghĩ cũng biết nơi này luôn chìm trong tối tăm không có ánh mặt trời, đối với một tiểu thư thế gia quanh năm sống trong an nhàn, hưởng thụ cuộc sống xa hoa mà nói, đây là chuyện thống khổ cỡ nào.
Nàng không mang theo cung nữ thiếp thân qua đây cũng là không muốn để các nàng phải nhìn thấy những thứ này.
Bạch Hiền đi vào trong cùng nàng đang cầm cây quạt quạt cho nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, trong nhà giam oi bức, ngài chớ ở lâu.”
“Thảo nào sáng sớm hôm nay đã có người tiến hành thu thập cái nhà tù này, nguyên lai là vị quý nhân này muốn tới đây.” Khi Tư Mã Hương nhìn thấy Cố Như Cửu đến, trong lòng khó chịu đến mức không thở nổi.
Nhưng khi nàng nhìn thấy đối phương hoa phục mỹ sức, ngồi ở bên chiếc bàn nhỏ được mọi người vây quanh, có người quạt, có người xoa bóp, có người bưng lư hương lại, thì nỗi khó chịu trong lòng nhanh chóng biến thành căm thù: “Nhà ta rơi xuống tình cảnh này, ngươi hài lòng rồi chứ?”
“Nhà các ngươi biến thành như vậy, không quan hệ gì với ta.” Cố Như Cửu đột nhiên cảm thấy mình đến đây chẳng chút ý nghĩa gì, có lẽ tận sâu trong nội tâm nàng còn mang theo tâm tư khác, hoặc có lẽ nói trên thực tế nàng vẫn không đồng tình với kết cục của Tư Mã Hương.
Khi biết đối phương đã từng có ý muốn lấy tánh mạng của mình, suy nghĩ xấu xa trong nàng cuối cùng cũng trôi theo ra ngoài, khiến nàng nổi lên ý nghĩ ‘muốn trông thấy kết cục của nàng ta như thế nào’.
Nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy người ấy, nhìn thấy một cô gái mười bảy mười tám tuổi nhưng điên cuồng chẳng có chút lý trí nào, nàng mới phát giác ra việc mình đến đây thật nhàm chán và không có ý nghĩa gì.
Một người đã định sẵn sẽ không đạt được kết quả tốt đẹp gì, cho dù đến xem hay không cũng như nhau cả thôi, thậm chí dù nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thù hận trong lòng nàng vẫn không vơi đi bao nhiêu.
Nhìn thấy đôi mắt bình thản của Cố Như Cửu, Tư Mã Hương bỗng bình tĩnh trở lại, ôm đầu gối ngồi ngơ ngác trong góc tường, một lát sau mới nói: “Ngươi tới đây để xem ta thảm hại đến mức nào sao?”
“Vốn là như vậy.” Cố Như Cửu rũ xuống mí mắt, nhìn tay của mình: “Thế nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta cảm giác mình không nên tới.”
“Sao ngươi có thể không đến chứ?” Tư Mã Hương cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế giam giữ ta chỗ này, chẳng phải muốn dùng ta để lấy lòng ngươi sao? Nếu ngươi không đến, chẳng phải uổng phí tâm tư của hắn rồi sao?”
Cố Như Cửu không lên tiếng phản bác lời của nàng ta, chỉ nói: “Đúng, ta không muốn lãng phí chút tâm ý của chàng dành cho ta, cho nên ta đến đây.
Có một người chăm lo cho ta như thế, ta luyến tiếc cô phụ chàng.”
“Mặc dù người đàn ông này thủ đoạn độc ác, máu tươi đầy tay, dã tâm bừng bừng?” Tư Mã Hương giễu cợt nhìn mỹ nhân như hoa phục ở bên cạnh bàn.
“Ngươi không nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai hắn cũng sẽ đối với ngươi như vậy?”
Ngoài điện, Tấn Ưởng đang đưa chân đặt lên thềm đá bỗng khựng lại, hắn đứng nép nơi góc khuất, nhìn cô gái ngồi ngay ngắn bên cạnh ánh nến, mắt đi dũng khí lại gần.
Có thể, trong nội tâm của hắn, vẫn luôn lo lắng cẩn thận với phần tình cảm này.
Cố Như Cửu nhìn Tư Mã Hương, cười lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Ngươi cười cái gì?” Tư Mã Hương nhìn thấy nàng cười như vậy, cơn tức tràn ngập trong bụng, bởi vì điều này làm cho nàng có cảm giác đối
phương đang chê cười nàng.
“Ta đang cười ngươi không hiểu cảm tình.” Nụ cười trên mặt của Cố Như Cửu từ từ dừng lại: “Một người đối với ngươi là thật tình hay là giả ý, chỉ cần dùng tâm cảm thụ, ngươi nhất định sẽ hiểu được.
Trừ phi, chưa từng có ai đối xử thật tình với ngươi.”
“Cái gì thật tình giả ý, bất quá chỉ là những thứ hư ảo mà thôi.” Tư Mã Hương cười nhạo nói: “Đứng trước lợi ích, thứ gọi là tình cảm thường là thứ vô dụng nhất.”
Cố Như Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Có thể ngươi đúng, thế nhưng trong cuộc sống này, ta vẫn muốn để bản thân mình thử tin tưởng một người.
Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy mươi năm, nếu luôn sống trong nghi kỵ, như vậy quá mệt mỏi.”
“Ngươi tin tưởng sai thì sao?”
“Vậy cũng chỉ có thể trách ta mắt mù.” Cố Như Cửu cong môi cười: “Nếu thật sự có ngày nào đó, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, được thế thì còn gì bằng.”
Tư Mã Hương ngây người trong chốc lát, lập tức cười to nói: “Bọn họ đều nói ta là người điên, trên thực tế ngươi mới thật sự là người điên.”
Cố Như Cửu yên lặng ngồi, mặc kệ nàng ta cất tiếng cười nhạo, chờ nàng ta cười thỏa chí rồi mới nói: “Năm đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi ngồi cạnh chậu hoa, đẹp tựa một bức họa, khi đó ta nghĩ, cô nương Tư Mã gia này thật xinh đẹp, nếu ta là nam nhi, chắc chắn sẽ động tâm với một cô nương như vậy.” Nàng đứng lên, thở dài nói: “Ta thật không ngờ, ta và ngươi hầu như chưa từng cùng xuất hiện thế nhưng ngươi lại muốn lấy tính mạng của ta.
Coi như ta vong mạng trong mưu tính của ngươi, thế nhưng thiên hạ còn có rất nhiều cô nương khác, các nàng có thể tài hoa hơn ngươi, có thể xinh đẹp hơn so với ngươi, chẳng nhẽ ngươi có thể tiêu diệt hết tất cả sao?”
“Thế nhưng, ai bảo khi đó người xuất hiện ở trước mặt ta chính là ngươi chứ?” Tư Mã Hương hoảng hốt hồi tưởng lại, ngày nàng mới gặp gỡ Cố Như Cửu là khi các cô nương công tử Lý gia mở yến tiệc mời mọi người đến tụ hội, khi đó Lý Sở Nhu còn sống, Tư Mã Lệ còn sống, mà trên tay của nàng, cũng chưa nhiễm vào máu tanh.
Khi đó nàng thận trọng ngồi ở bên cạnh đại đường tỷ, nhìn thấy cô nương thế gia vây xung quanh Cố Như Cửu, trong lòng tràn đầy ước ao.
Lúc ấy nàng đã nghĩ như thế nào?
Hình như là… Nếu ta là nàng thì hay biết mấy?
Tư Mã Hương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đứng trong ánh nến, mắt ngọc mày ngài thanh cao thoát tục, nàng chẳng phải nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, thế nhưng chỉ cần đôi mắt biết nói kia cũng đủ để cho rất nhiều nam nhân động tâm với nàng.
Nàng kinh ngạc che khuôn mặt, sớm biết có hôm nay, nàng không nên nghe theo lời của mẫu thân, để cho tay mình dính vào biển máu.
Đêm hôm đó, nàng đi vào trong viện của mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân đã hôn mê, trên đất đầy máu, đáy lòng từng trỗi lên một tia sảng khoái.
Nếu không phải có một mẫu thân như vậy, một phụ thân hèn nhát vô năng như vậy, biết đâu nàng cũng có thể như Cố Như Cửu, ,như đại đường tỷ, sống thoải mái ung dung, sống giống một con người.
Nàng muốn bản thân giành được thân phận cao quý, nắm trong tay quyền lực, muốn thoát ly khỏi gia đình này, muốn được sống với chính mình như đại đường tỷ thế nhưng nàng không bao giờ có được những thứ này, cái gì cũng không có.
Bỏ bàn tay che mặt của mình xuống, ánh mắt Tư Mã Hương bình tĩnh nhìn sang Cố Như Cửu: “Đã nhiều ngày qua, ta không ngừng nguyền rủa ngươi, hận không thể đem tất cả những chuyện thê thảm nhất trên đời này đổ lên người ngươi.” Nói đến đây, nàng tự giễu cười: “Có thể ta sai rồi.”
Cố Như Cửu khóe môi giật giật, nhìn Tư Mã Hương tiều tụy héo hon, quay đầu nói với thái giám phía sau: “Cho người hầu hạ Tư Mã cô nương rửa mặt.”
Sau khi Tư Mã gia truyền tin Tư Mã Hương chết bệnh, nàng biết, thần quân sẽ không để cho Tư Mã Hương được sống tiếp.
Đối phương có thể sống đến bây giờ là bởi vì thần quân chờ đợi mình tới đây gặp Tư Mã Hương mà thôi.
Mặc kệ ngày xưa ân oán thế nào, chí ít cũng để đối phương ra đi trong sạch sẽ.
Tư Mã Hương đứng lên, đi tới trước cửa lao, chậm rãi hành lễ với Cố Như Cửu: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ân chuẩn.”
“Ngươi…” Cố Như Cửu trầm mặc một lát, thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương!” Tư Mã Hương đột nhiên gọi nàng lại.
Cố Như Cửu quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đối phương sáng rực, giống như cất giấu một đám lửa cháy hừng hực ở bên trong.
“Chúc Hoàng hậu nương nương phượng tường cửu thiên, cùng BệBệ hạ long phượng trình tường.” Nàng lại chậm rãi quỳ xuống trước Cố Như Cửu: “Gia phụ nhu nhược vô năng, cầu Hoàng hậu nương nương lưu lại cho ông một mạng.”
Cố Như Cửu dừng bước lại, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Nếu ông ta chưa làm chuyện phạm pháp gì, Bệ hạ sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”
“Tạ nương nương.” Nàng đập đầu một cái với Cố Như Cửu, sau đó quỳ phục dưới đất không dậy nổi.
Cố Như Cửu quay đầu, đi thẳng ra bên ngoài, phía sau truyền đến thanh âm của Tư Mã Hương.
“Chỉ mong kiếp sau, ta không phải sinh ra trong thế gia chi tộc.”
Nàng khẽ dừng bước chân, cõi lòng khẽ run lên, nhưng không quay đầu lại.
Đi tới giữa đường thì nàng quay đầu liếc nhìn trong một góc khác, nơi đó mơ hồ có một bóng người, chỉ là người kia nằm rạp xuống đất, đưa lưng về phía cửa, không nhìn ra là ai.
“Hoàng hậu nương nương?” Hà Minh thấy Cố Như Cửu bỗng nhiên dừng bước, liền đưa đèn lồng soi gần hơn.
“Ngài không nhìn rõ đường sao?”
“Đi thôi.” Cố Như Cửu lắc đầu, đi ra khỏi cái nơi vừa buồn vừa chán vừa nóng bức này, nàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn sang bảng hiệu của tòa cung điện, bên trên viết ba chữ ‘cung Cẩn Hành’, cả ba chữ vốn được viết sống động, nhưng nước sơn bong tróc, thoạt nhìn tàn tạ đổ nát, rất thê lương.
Trở lại Tử ThầnTử Thần điện, nàng liền đi tắm rửa, sau khi trở lại chính điện, thấy Tấn Ưởng chỉ mặc áo đơn đang ngồi bên cạnh đèn xem sách, nhân tiện nói: “Ban đêm đọc sách không tốt cho mắt, hay là thần quân sớm đi nghỉ nhé.”
Tấn Ưởng nghe vậy trái lại để sách xuống, cười nói với Cố Như Cửu: “Hoa sen mới nở, chính là một bức tranh tươi đẹp.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Cố Như Cửu đi tới trước mặt hắn, đưa ngón tay ra dí vào trán hắn một cái: “Đêm đã khuya, ngủ đi.” Nói xong nàng đưa tay kéo Tấn Ưởng, tùy ý quét mắt nhìn cuốn sách vừa bị Tấn Ưởng vứt sang một bên.
Mấy ngày trước đây chẳng phải hắn còn nói quyển sách này hoang đường nhảm nhí sao? Thế nào lúc này lại ngồi đọc?
Thấy ánh mắt Cố Như Cửu nhìn cuốn sách, Tấn Ưởng chặn ngang ôm lấy nàng: “Đi thôi, Cửu Cửu phải vào nghỉ cùng với ta.”
Sáng hôm sau, Cố Như Cửu đang ở trong thư phòng luyện thư pháp thì Hà Minh tiến đến nói: “Nương nương, cô nương hôm qua ngài đi gặp đã đi rồi.”
Bút trong tay nàng khẽ run lên, mực văng vẩy khắp trang giấy: “Ta đã biết, an táng cho nàng ta.”
“Rõ.” Hà Minh liếc nhìn lên trên bàn, trên giấy viết hai chữ ‘YÊN LẶNG’, chữ sau còn chưa viết xong đã bị mực vung loạn làm hỏng.
Thật đáng tiếc.
“Thật đáng tiếc…” Cố Như Cửu để bút xuống, xoay người rửa sạch tay: “Bổn cung ra vườn đi dạo một chút.”
“Rõ.” Hà Minh liếc nhìn trang giấy bị ném sang một bên kia, khom người đi theo.
Thu La đứng ở bên cạnh thấy thế cũng đi theo ra ngoài.
Bảo Lục muốn đuổi theo thì bỗng Cố Như Cửu quay sang nói: “Ngươi không cần đi theo, lưu lại thu dọn thư phòng nhé.”
“Rõ.” Sắc mặt Bảo Lục lập tức trắng bệch, khom người lui ra phía sau.
Ánh nắng buổi sáng đầu hạ chiếu xuống chói mắt, Thu La che dù cho Cố Như Cửu, che ánh mặt trời, giọng nói: “Nương nương, Bảo Lục…” Nàng
còn chưa nói dứt, nhìn thấy vẻ mặt nương nương bình thản, vội vàng dừng câu chuyện lại: “Nô tỳ quá phận.”
Cố Như Cửu phe phẩy cây quạt trong tay, thản nhiên nói: “Bảo Lục tốt, chỉ là không thích hợp sống ở trong cung.” Trước đây dẫn Bảo Lục tiến cung, là bởi vì tính tình Bảo Lục ổn trọng, bây giờ nhìn lại, Bảo Lục tựa hồ chẳng thích ứng với cuộc sống trong cung.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới