TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Làm càn!” Tấn Ưởng mắt lạnh nhìn vị quan can gián đang tỏ vẻ chính trực này, lạnh lùng nói: “Điều trẫm cần chính là tấm lòng vì dân, hậu cung lại không có phi tần nào khác, chẳng qua trẫm chỉ muốn sống cùng với Hoàng hậu của mình liền bị ngươi nói trẫm trầm mê trong tửu sắc, trẫm thấy ngươi đang rắp tâm muốn chia rẽ tình cảm giữa trẫm và Hoàng hậu, dẫn tới tình cảm giữa đế hậu sức mẻ, kỳ tâm như chết.”
Tấn Ưởng hoàn toàn không muốn cùng vị quan viên A tiếp tục đôi co về chuyện Tử Thần điện, hắn đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Trẫm thấy không phải các khanh muốn tốt cho trẫm, mà đang muốn trẫm làm mọi chuyện theo ý của các khanh.”
“Vi thần sợ hãi.” Vị quan viên kia không ngờ Hoàng thượng lại có phản ứng lớn như vậy, đầu gối mềm nhũn, vội vã quỳ xuống.
Sớm biết Hoàng thượng có phản ứng gay gắt thế này, ngày hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không đứng ra nói chuyện này.
Mấy ngày trước đây hắn nghe người ta nói, Hoàng thượng đối xử tốt với Hoàng hậu chỉ là biểu hiện bề ngoài, giống như thâm tình, trên thực tế chẳng qua chỉ muốn mượn hành động này để mê hoặc TháiThái hậu và Cố gia, củng cố ngai vàng mà thôi.
Lúc này hắn đứng ra can gián là muốn chui vào chỗ trống này, nào biết tình huống thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì trong dự đoán của hắn.
Muốn mượn cơ hội này lấy lòng Hoàng thượng, đồng thời danh lưu sử sách, nào biết mình đi một nước cờ dở, đừng nói danh lưu sử sách, chỉ sợ ngay cả chức quan cũng khó giữ được, nếu muốn khởi phục sợ rằng đã khó càng thêm khó.
“Trẫm cần chính là quan tốt luôn suy nghĩ cho dân cho nước chứ không phải người suốt ngày nhìn chằm chằm vào hậu cung của trẫm.” Tấn Ưởng liếc mắt nhìn vị quan viên kia rồi nói: “Cách đi chức vị, vĩnh viễn không khởi phục.”
Vị quan viên kia nghe nói như thế, nghiến răng nghiến lợi, liều mạng thốt lên: “Bệ hạ, vi thần làm điều này cũng là vì vạn dân trong thiên hạ, xin
BệBệ hạ minh giám, lẽ nào ngài đã quên loạn thế tại Đông Ninh rồi sao?!”
Thời kì triều Đại Vệ, Đông Ninh đế vô cùng sủng ái Hoàng hậu, để cho mẫu tộc Hoàng hậu quyền khuynh triều dã.
Sau khi Đông Ninh đế băng hà Hoàng hậu đột nhiên nổi dậy, không chỉ phái binh bắt nhốt tất cả các hoàng tử lại, đồng thời còn đứng ra đội mão vua, ngồi lên ngự tọa, để cho tất cả văn võ quan viên trong triều tung hô vạn tuế.
Hoàng hậu đăng cơ làm đế, sửa danh hiệu Huyền An đế, chấp chính hơn hai mươi năm, chăm lo việc nước, để cho triều Đại Vệ tứ hải thái bình, bát phương phồn vinh, từ góc độ bách tính mà nói, tốt đến mức không có gì để xoi mói.
Thế nhưng văn nhân hậu thế lại có những lời khen chê trái ngược nhau, điều quan trọng nhất chính là, bà chỉ là một người phụ nữ nhưng lại leo lên ngôi vị hoàng đế, còn là vị Hoàng đế dám nạp trai tơ, rất nhiều người cho rằng hành vi này của bà là bất trung với Đông Ninh đế, là sỉ nhục của giới phụ nữ.
Nhưng cũng có bộ phận văn nhân cho rằng, bà là nữ trung hào kiệt, cũng được tôn xưnG là anh minh sáng suốt nhất trong số các hoàng đế của các triều đại.
Nhưng bất kể người đời sau cảm nhận thế nào về bà thì Huyền An đế vẫn làm cho rất nhiều Hoàng đế đời sau phải sinh lòng phòng bị với Hoàng hậu của mình, là bài học nhắc nhở họ tránh đạp lên con đường cũ của Đông Ninh đế, lưu danh sử sách với vô số chiếc sừng được gánh trên lưng.
Huyền An đế từng nói qua một câu rằng: “Ai xưng đế, đều có tam cung lục viện, trẫm tuy là phụ nữ, thế nhưng cũng là đế quân, sao có thể khác với các bậc vương đời trước?”
Cũng chính những lời này, khiến cho Huyền An đế bị không ít văn nhân hậu thế mắng suốt mấy trăm năm, nhưng mặc kệ đám văn nhân có mắng chửi nhiều cỡ nào đi nữa thì vẫn phải thừa nhận rằng: trong suốt khoảng thời gian Huyền An đế tại vị, các văn nhân tự cho là thanH cao này đều phải ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân Huyền An đế, cũng kính hô to vạn tuế.
Hiện tại, lời nói của vị quan can gián kia đang chỉ rõ ràng rằng Hoàng hậu hiện nay sẽ trở thành Huyền An đế thứ hai.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng khiến mọi người nghe phải giật mình hoảng sợ, cả triều đều biến sắc, mà sắc mặt của TẦn Ưởng cũng hoàn toàn trầm
xuống.
“Bệ hạ, vi thần trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt không hai lòng.” Lúc này Cố Chi Vũ bước lên, liếc nhìn vị quan kia: “Tưởng đại nhân tùy tiện vu hãm Hoàng hậu nương nương, vu hãm cả nhà vi thần, vi thần quyết không dám gánh lấy tội danh này, xin BệBệ hạ minh xét.”
Nói xong, hắn gỡ mũ ô sa trên đỉnh đầu ra, quỳ phục xuống đất: “Vi thần và mọi người trong nhà luôn một lòng vì Hoàng thượng có trời đất chứng giám, nhưng nếu bởi vì xá muội trở thành Hoàng hậu, mà phải chịu hàm oan, vi thần nguyện ý từ quan về nhà, chứng minh thuần khiết.”
“Cố khanh không cần như vậy.” Tấn Ưởng bước xuống chín bậc ngọc đài, đi tới trước mặt Cố Chi Vũ, tự tay cầm mũ ô sa đội lên đầu lại cho hắn: “Lòng trung thành của Cố gia, trẫm hiểu rõ trong lòng, khanh không cần để ý đến những lời nói của bọn tiểu nhân gian tà.”
“Vi thần tạ ơn Bệ hạ tín nhiệm.” Cố Chi Vũ đỏ ửng vành mắt, nghẹn ngào khom lưng thi lễ với Tấn Ưởng: “Vi thần có tội, không nên làm ra hành vi này gây khó dễ cho BệBệ hạ, chỉ là vì cả nhà vi thần không thể gánh chịu tội lớn ngập trời như thế, không những không thể gánh chịu, mà tuyệt đối không được phép phạm phải.”
“Hoàng hậu đã nhiều lần bàn với trẫm chuyện muốn chuyển sang cung Loan Hòa, là trẫm ngăn nàng lại.
Cho nên chuyện Hoàng hậu ở lại Tử Thần điện chính là ý của trẫm, không liên can đến Hoàng hậu.” Tấn Ưởng liếc nhìn viên quan can gián đang xụi lơ trên mặt đất kia, lạnh lùng nói: “Người này vu hãm Hoàng hậu ngay tại triều, vu hãm mệnh quan triều đình, thực sự đáng trách.
Không chỉ có cuộc đời này của hắn không thể làm quan, mà con cháu ba đời của hắn cũng không được tuyển dụng.”
Viên quan can gián kia như bị sét đánh, ngơ ngác quỳ trên mặt đất, run rẩy khóe môi nói không nên lời.
Gã ngày sau không thể làm quan, như vậy cũng bỏ đi, thế nhưng ba đời con cháu cũng không được tuyển dụng, việc này nên làm thế nào cho phải?
Vừa định nói lời cầu xin tha thứ, nào biết đã có cấm vệ quân tiến lên bịt kín miệng, lôi gã ra khỏi triều.
Gã không biết mình ra khỏi đại môn triều đình như thế nào, chỉ biết khi mình tỉnh táo lại thì đã bị người ta ném xuống
dưới thềm đá, xung quanh ngoại trừ cấm vệ quân mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm thì không còn ai khác.
Nhìn bậc thang cẩm thạch thật cao,và cả đại môn triều đình, gã dùng tay bò lên trên bậc thang ngọc đài, thế nhưng tay vừa mới chạm vào bậc thềm ngọc thạch thì một thanh đao ngăn trước mặt gã.
“Triều đình là nơi trọng yếu, không được tự tiện xông vào.” Ánh mắt cấm vệ quân mặc áo giáp lạnh lùng nhìn gã, giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Gã ngây ngô sững sờ rụt tay về, ngay lập tức có người đi lại đuổi gã rời đi, không cho gã lưu lại thêm một phút giây nào nữa.
Gã đành phải đứng lên, mờ mịt đi ra khỏi triều cung, khi đi được nửa đường, đột nhiên mấy người mặc đồng phục Long cấm vệ xuất hiện ngay trước mặt.
Một Long cấm vệ vóc dáng khôi ngô quay sang cười nhạo: “Còn tưởng rằng trung thần liệt sĩ gì, hóa ra cũng chỉ là một tên hèn nhát.”
Gã trợn mắt nhìn, phát hiện người dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú tuổi còn trẻ, mặt đối phương mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi cũng khiến người phát lạnh.
“Cố thống lĩnh, đây chính là người muốn hãm hại Hoàng hậu nương nương cùng Quốc công phủ, cũng may Hoàng thượng thánh minh chuyên quyền, cũng không bị mê hoặc bởi những tà thuyết của hắn cũng như không bị lung lay bởi số đông.” Long cấm vệ nói đến đây, còn quay sang chậc chậc vào tiếng: “Chẳng qua chỉ là kẻ vì chức vị mà vứt bỏ cả thể diện của chính mình.”
Nguyên lai người thanh niên nhìn khí độ bất phàm kia chính là nhị huynh của Hoàng hậu nương nương, gã nghĩ đến chuyện bản thân mất đi chức quan, lại đắc tội Cố gia, ngay cả con cháu đều mất đi cơ hội bước vào triều, cả người ủ rủ lảo đảo lung lay, thiếu chút nữa té ngã trước mặt các Long cấm vệ.
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức của vị quan văn này, Cố Tồn Cảnh lạnh lùng nói: “Có trời cao chứng giám, người Cố gia hoàn toàn không hề có chút dị tâm nào với BệBệ hạ, bằng không sẽ không có kết cục tốt.
Người làm, trời
nhìn, nếu có kẻ nịnh thần giết hại người trung lương, nhất định phải báo ứng.”
Vị quan văn nghe nói như vậy dưới chân loạng choạng, hốt hoảng lê bước ra khỏi hoàng cung.
Nhắc tới cũng vừa khéo, không biết có phải ý trời hay không, buổi tối hôm đó kinh thành đã nổi lên một cơn mưa rào kèm sấm chớp, trong lúc toàn bộ kinh thành đang chìm trong giông tố kinh hoàng, thì sáng ngày hôm sau mọi người phát hiện, ngoại trừ bảng hiệu trước cửa của vị quan văn đã buông lời hãm hại Cố gia kia bị sét đánh nát, cây bách gần trăm năm vắt ngang giữa sân viện, trông rất kinh hoảng.
Sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, không ít bách tính đều nói, hành vi của Tưởng đại nhân, ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, mới lấy sét đánh cảnh báo đấy.
Cố quốc công tốt bao nhiêu, năm đó kinh thành xảy ra động đất, ông ấy đã vượt qua bao nhiêu mạo hiểm để bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng? Nếu không phải nhờ ông ấy, Hoàng thượng cũng không xem giấc mộng tổ tiên báo kia là thật, đương nhiên cũng không báo cho dân chúng biết để tránh né, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu dân chúng phải chết?
Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương được Xuất Vân chân nhân khen ngợi là quý nhân có phúc khí, quý nhân như vậy chắc chắn là phúc khí của dân chúng, sao rơi vào trong miệng Tưởng đại nhân lại trở thành tai họa?
Tình cảm Đế hậu thâm hậu thì không tốt sao? Lẽ nào Hoàng thượng tam cung lục viện, trầm mê trong nữ sắc mới tốt?
Tâm tư của vị Tưởng đại nhân này thực sự quá hiểm ác đáng sợ, nhất định là cố ý gây chia rẽ cảm tình đế hậu, lung lạc triều chính.
Thảo nào ông trời cũng phạt, phạt rất hay.
Vị Tưởng đại nhân chẳng phải muốn danh lưu sử sách sao? Chỉ vì muốn lưu danh sử sách mà dèm pha vu hãm trung lương, nên bị ông trời giáng sét xuống cảnh cáo, bây giờ ông không muốn lưu danh sử sách cũng không được nữa, chẳng qua không phải lưu danh lương tướng trung thần mà là kẻ gian nịnh.
Nói không chừng trăm ngàn năm sau, sẽ có vô số người lên tiếng tranh luận, chuyện này có thật đã xảy ra hay chỉ là quan viên này không được
lòng dân, mới có người đưa ra lời bịa đặt như thế?
Lời đồn truyền đi như gió lốc, vị quan viên vu hãm Hoàng hậu cuối cùng cũng không còn mặt mũi ở lại kinh thành nữa, cùng vợ con chuyển nhà xuống vùng nông thôn, không còn mặt mũi nào quay trở lại kinh thành.
“Tiếng sấm tối hôm qua thật kinh khủng.” Thu La đấm bả vai mình, dọn dẹp gian phòng, nói với Bảo Lục đang ngồi bên cạnh: “Hôm nay ngươi không phải làm việc, sáng sớm đã chạy đến đây làm gì?”
“Ta…” Bảo Lục nhìn thấy vòng tai trên vành tai Thu La, sắc mặt hơi rũ xuống, đây là vòng tai hôm qua Hoàng hậu nương nương thưởng cho Thu La, không chỉ có Thu La được phần thưởng, ngay cả mấy cung nữ thiếp thân phục vị nương nương đều được ban thưởng, chỉ có nàng không được gì cả.
“Hai chúng ta có chuyện gì không thể nói, ngươi ấp a ấp úng cái gì?” Thu La gấp xong chăn mền, thấy vẻ mặt Bảo Lục ủ rủ, nhân tiện nói: “Còn nửa canh giờ nữa nương nương sẽ thức dậy, nếu ngươi không nói thì ta đi.”
“Ngươi đừng đi.” Bảo Lục cắn môi nói: “Ta chỉ thấy hơi sợ.”
Thu La đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, thở dài nói: “May là hôm nay người nghe những lời ngươi vừa nói là ta, chứ để người khác nghe thấy, chỉ sợ…”
“Ta cũng biết lời này không nên nói, thế nhưng ta thực sự không biết nên giải bày với ai.” Bảo Lục nắm khăn tay, vẻ mặt mệt mỏi rã rời: “Ngày ấy nhìn thấy nương nương tùy ý để cho Bạch Hiền đem Dương Liễu xuống dụng tư hình, lòng ta đã dấy lên nỗi sợ hãi.”
Thu La nhíu mày, không nói gì.
“Nương nương nàng thay đổi rồi.” Khăn trong tay Bảo Lục bị vò thành một cây xoắn thẳng: “Khi nàng còn chưa xuất giá, không phải như vậy.”
“Ngươi cảm thấy Hoàng hậu nương nương nên thế nào?” Thu La tức giận nói: “Đoan trang hiền thục, không giận không làm khó, tùy ý để người khác mưu hại?”
Bảo Lục nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Thu La, kinh ngạc nói: “Ngay cả ngươi cũng thay đổi.”
“Chẳng phải ta thay đổi, mà là ta thấy rõ hiện trạng.” Thu La đứng lên, biểu tình có chút xa cách: “Ở Quốc công phủ, nương nương là quý nữ thế gia được mọi người che chở nâng niu, trên có phụ mẫu cưng chìu, dưới có huynh tỷ bảo bọc, đương nhiên nàng có thể vạn sự không lo, vô ưu vô lự.
Thế nhưng bây giờ nàng đã là Hoàng hậu, là một quốc gia chi mẫu, là vợ chính của BệBệ hạ, nếu vẫn giống như ngày xưa, chẳng phải để người khác hại chết nàng sao?”
Bảo Lục cau mày nói: “Nhưng này cũng không có nghĩa là có thể xem thường sinh mạng người khác.”
“Người kính ta một thước, ta nhượng hắn một trượng.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới