Đi thêm mười mấy bước, nàng tìm một góc tường, ngồi xổm chỗ bóng râm, kiên nhẫn chờ đợi.
Độ khoảng một nén nhang, có một nữ tử run rẩy bước qua, ánh mắt Bạch Đường sáng lên, quả nhiên những người khác cũng được thả rồi.
Bạch Đường chọn chỗ rất tốt, nàng thấy được người khác, ngược lại người khác lại không nhìn rõ nàng.
Chờ thêm một chút, vẫn chưa thấy A Mai đâu, nàng có chút khẩn trương.
Rốt cuộc tối hôm qua kết thúc như thế nào, nàng cũng không rõ, chỉ mong A Mai không có việc gì.
Vừa mới nghĩ tới, nàng liền thấy một nữ tử chậm chạp đi qua bên này, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn tới nhìn lui, nên bước chân cũng chậm hơn so với mọi người.
Còn không phải là A Mai sao!
Bạch Đường từ trong góc lao ra, một tay kéo đối phương vào lòng.
Thạch Vĩnh Mai bị doạ sợ, nhưng tròng mắt rất bình tĩnh nhìn Bạch Đường, chờ một lát, nàng ấy vươn tay ra, sờ mặt nàng.
"A Đường, muội đã ra ngoài nãy giờ rồi sao?"
"Phải, muội đã ra ngoài từ nãy giờ rồi, nên đứng ở đây chờ tỷ."
"A Đường!" Thạch Vĩnh Mai không khống chế được cảm xúc, tức khắc vành mắt đều đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!