Tô Tử Triệt buông rèm, nhớ đến dáng vẻ nghịch ngợm mà quật cường của Bạch Đường, khoé miệng khẽ nhoẻn nụ cười.
Nàng rõ ràng biết hắn đang nhìn nàng, vậy mà không tránh không né, lá gan thật sự không nhỏ.
"Chủ tử, lần này chúng ta không chuẩn bị đầy đủ, đã uổng công vô ích."
A Lục thấp giọng nói, vừa cưỡi ngựa vừa đi sát theo xe.
"Cũng không phải là uổng công vô ích."
"Vị danh sĩ kia trước giờ không xuất hiện, Dư gia tuyên bố với bên ngoài là có mười phần nắm chắc sẽ mời được người đến."
"Không nói như vậy, làm sao có thể mời nhiều khách nhân như thế chứ?"
Tô Tử Triệt chưa bao giờ bạc đãi bản thân, bên ngoài xe ngựa cực kỳ giản dị, nhưng bên trong lại được bố trí rất thoải mái, dễ chịu, hắn hơi ngả người về phía sau, tay nắm chặt thành quyền, đặt bên môi khẽ cười.
Bên ngoài có gió, đem rèm xe hé mở hơn phân nửa.
A Lục đã theo hắn nhiều năm, nhìn thấy cử chỉ này, liền hiểu ra đây là lúc tâm tình rất tốt.
Cho nên A Lục có chút mơ hồ, rõ ràng bọn họ vì danh sĩ ẩn cư ở quận Tuân Lăng nhiều năm nay mà đến đây.
Danh sĩ thì không gặp được, chủ tử nhà mình vậy mà vẫn cười.