Nếu không phải do A Lục nói thế, nàng đã trực tiếp ném sang đường rồi.
Nhưng người ta cũng đã nói rõ ràng, ngày sau nếu có gặp nhau, chẳng may Thất công tử hỏi tới vật này, nàng ném không được, cũng không dám khoe khoang.
Tốt nhất là ra sau nhà, đào một cái hố, chôn xuống thật sâu, mỗi ngày ba nén hương, thành tâm khấn vái.
Bạch Đường vừa nghĩ vừa nghiến răng ken két, khiến hàm răng vừa nhức vừa đau.
Về đến thôn, Thạch Vĩnh Mai thấy mặt nàng lo lắng không thôi, thò đầu qua hỏi: "Muội có muốn tỷ theo muội về nhà, nói chuyện rõ ràng không?" Vấn đề lớn nhất bây giờ đã không còn là Bạch gia thiếu mười lăm lượng bạc, mà là ba ngày vừa qua nàng đã mất tích, nàng phải đối mặt phụ mẫu như thế nào?
"Tỷ không xuất hiện thì tốt hơn, nếu tỷ cùng muội vào nhà, mẫu thân muội chắc sẽ dùng chổi đánh đuổi cả hai chúng ta luôn."
Thạch Vĩnh Mai biến sắc, suy nghĩ một chút cũng thấy nàng nói vậy cũng sát thực tế.
Xưa nay Từ thị không hề coi trọng nàng.
"Vậy muội có thể tự ứng phó sao?"
"Chắc cũng được."
Giờ cứ đem tình hình thực tế nói rõ mười mươi cho phụ mẫu, nếu mẫu thân vẫn không chịu tha thứ, nàng đành nhận phạt, cho dù quỳ một ngày một đêm cũng không sao!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!