Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: Đậu
.:. 16.:.
Ngày nào cũng trông ngóng mong đợi, ngày 15 trong lời hứa của Adam cuối cùng cũng đến.
Sáng hôm ấy không khác với mọi ngày, chúng tôi thức dậy, ăn sáng rồi ra sân
bãi hóng mát, Adam tỏ ra điềm nhiên đến nỗi gần như khiến tôi tưởng anh
ta đang gạt mình.
Mà tôi nào dám mở miệng hỏi, sợ đâu hỏi ra câu trả lời không muốn tin thì sẽ suy sụp mất.
Adam bảo tôi đọc thơ, tôi đọc trong trạng thái mất tập trung, đọc sai cũng
mệt sửa lại, Adam im lặng vuốt ve chân tóc tôi, không bắt bẻ.
Ăn
trưa xong quay về phòng giam ngủ trưa, tối hôm qua tôi đinh ninh hôm nay có thể rời khỏi đây nên hào hứng tới khuya mới ngủ, tuy hiện giờ lòng
buồn hẩm hiu nhưng sau khi bò lên giường nằm, chẳng lâu sau rơi vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc yên ổn, như thể tôi vẫn còn tròng trành trên
mặt biển ở trong giấc mộng, Adam ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách, nghe
động tĩnh tôi tỉnh dậy thì bỏ sách xuống, nhìn tôi.
"Em dậy rồi à."
Phòng giam vẫn luôn tăm tối, dù có đèn bóng tròn nhưng ánh sáng ảm đạm, chưa
bao giờ như lúc này, là ánh sáng tự nhiên của bầu trời.
Tôi ngồi xuống, nhìn dáo dác xung quanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà cũng khó tin.
Cứ như tôi đang ở trong mơ, trước mắt là biển sâu vô hạn còn chúng tôi thì ngồi trên thuyền.
Không biết chiếc thuyền lớn cỡ nào, chúng tôi ở trong một căn phòng, trừ
chiếc giường tôi đang nằm thì còn một cái bàn, nhưng trên đỉnh đầu trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, có thể cảm nhận ánh nắng chói lọi.
Cửa sổ hai bên mở hé, gió biển lùa vào êm ả, mặt biển xanh lam lấp lóe sắc vàng theo đợt sóng trập trùng.
Tôi chạy tới cửa sổ kéo nó nhìn ra bên ngoài, thuyền rất thấp, tôi thò
người vươn tay ra là có thể chạm mặt nước biển, làn nước man mát chảy
giữa những ngón tay, hình như còn nhìn thấy cá bơi bên dưới.
Adam vịn eo kéo tay tôi về, dặn.
"Cẩn thận kẻo ngã xuống."
Tim tôi kích động muốn nhảy thót ra ngoài, chừng như cũng sắp hóa thành chú cá bơi lượn tự do dưới nước, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn rụt người về,
tựa sấp trên cửa sổ phấn khích nhìn ngắm xung quanh.
Cuối mặt biển là hòn đảo kia, tháp sắt lưới sắt cao sừng sững và tòa nhà màu sắc trang nghiêm cách tôi ngày một xa.
Tôi không ngờ được mình có thể dễ dàng rời khỏi đây.
Cứ ngỡ là mộng, tôi véo mạnh mình, cơn đau nhói rất rõ rệt.
Adam nắm tay tôi, dịu dàng vuốt khẽ nơi bị véo đỏ, tôi không thể kìm nỗi hân hoan ngoái sang nhìn anh ta, con ngươi sáng ngời nhìn đối phương nói
liến thoắng.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."
Tôi biết tất cả là nhờ có anh ta tôi mới có thể rời khỏi chốn đấy.
Không có cách nào bày tỏ lòng cảm kích, tôi chủ động ôm anh ta, ngửa đầu dâng lên nụ hôn.
Adam không từ chối, bàn tay ôm eo tôi vòng lên cắm vào tóc tôi, tỉ mẩn mút
lưỡi, liếm mỗi một tấc trong cổ họng, nụ hôn dịu dàng mà tinh tế cướp đi hô hấp của tôi, tôi chìm đắm trong khoái cảm như nghẹt thở, đầu óc đê
mê ngây ngất.
Đợi anh ta buông ra thì tôi vẫn còn kích động không ngừng được, thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, tôi chỉ do dự nửa giây
xong nhỏ giọng hỏi.
"Anh muốn làm không?"
Adam ngẩn ra, nhìn tôi bằng vẻ mặt dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!