Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, niên HE.
Biên tập: Đậu
.:. 17.:.
Tôi hớt hải chạy xuống xe, lao về phía biệt thự hai tầng nhưng bị cổng sắt
chắn, trên đó hai mảnh giấy trắng dán chéo niêm phong, cổng khóa chặt.
Tôi bối rối bị chặn ngoài cửa.
Hơi thở của Adam kề sát phía sau, anh ta khoác tay lên vai tôi, chống ô chắn nước mưa rơi xuống.
Tài xế bước tới mở cửa, tôi ngây ra nhìn người đó cung kính mở cổng sắt
xong đi vào mở khóa phòng khách, im lặng lui sang một bên.
Rõ
ràng đây là nhà tôi, tuy một năm trước cha mẹ qua đời nhưng người hầu
vẫn còn, bọn họ đã làm ở đây suốt bao năm, là sự tồn tại giống cha mẹ
người thân, vào lúc tôi đang ở giai đoạn suy sụp họ tốn biết bao tâm tư
dỗ dành mỗi ngày, vẫn tận tâm tận lực đối xử với tôi như một thiếu gia.
Nhưng họ đi đâu rồi?
Còn Cu Ngoan, Cu Ngoan là con Golden nhỏ cha mẹ mua tặng dịp sinh nhật nào
đó, nó trung thành và bám tôi lắm, chúng tôi thường chạy lung tung trong nhà, nó hay chạy theo sát tôi.
Nhưng cũng không thấy nó đâu.
Nhà tôi trở nên trống hoác, tĩnh lặng hiu quạnh, tôi nhìn phòng khách âm u mở rộng mà không dám nhấc chân bước vào.
Hình như Adam nhìn tôi, đối phương lên tiếng.
"Vào thôi."
Tôi mịt mờ bước đi, lưỡng lự mấy bước mới trở nên sốt sắng, rời khỏi tán ô của Adam vọt vào phòng khách.
Lòng vẫn le lói niềm hi vọng, hi vọng biến cố mấy tháng qua không mang đến
ảnh hưởng nào, chỉ cần tôi về thì những vết rách, vài tháng biến mất sẽ
tự động khâu lành, khôi phục ban đầu.
Đèn cả căn biệt thự được
bật, tôi tìm từng phòng một nhưng không thấy bóng ai, Cu Ngoan cũng
không hăng hái lao ra ngay giây đầu tiên tôi về.
Thật sự không thấy bóng dáng họ.
Tôi rơi xuống hầm băng, rơi xuống biển sâu, nước biển lạnh ngắt nhấn chìm
tứ phía, lồng ngực trướng đau nghẹt thở, lúc này tôi không muốn khóc,
chỉ mịt mờ.
Tôi rã rời đi lại gần sofa, quỳ xuống đất thẫn thờ cúi đầu nhìn họa tiết quen thuộc dưới sàn.
Adam vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng bước đến trước mặt, nửa quỳ nói chuyện, giọng ôn hòa như đang tự thuật.
"Sau khi em bị bắt rất nhiều người muốn tranh đoạt nơi này, cách đây không lâu đã bị bán đấu giá."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, mông lung nhỏ giọng hỏi.
"Chú Đinh, dì Lưu và Cu Ngoan đi đâu hết rồi?"
Đáng lẽ Adam không biết gì những chuyện này bởi đây là gia đình tôi, bọn họ
là người thân của tôi, song hiện tại tôi lại bất lực hỏi đối phương, thế mà anh ta trả lời được.
"Bọn họ bị đuổi về Trung Quốc, Cu Ngoan cũng vậy."
Tôi khô khốc ừ một tiếng, cúi đầu không biết nên nói gì, không thể chịu thấu bó gối co ro người, tựa cằm lên gối.
Adam áp tay lên mặt tôi, rất ấm, khiến người ta lưu luyến ở nơi to lớn trống trải này.
Tôi dụi nhẹ tay anh ta, buồn bã lẩm bẩm.
"Vậy là chỉ còn một mình tôi thôi ư?"
Chắc hẳn âm thanh cực nhỏ, nhỏ đến độ tôi còn không nghe thấy mình nói gì, cứ như chỉ đang trộm nghĩ trong đầu.
Vậy mà Adam chuyển tay ra sau gáy ấn khẽ đầu tôi vào lòng anh ta, tôi không thể cầm cự ngả vào lòng đối phương, nắm áo đối phương, chôn ở gáy cảm
nhận hơi thở quen thuộc bao vây mình.
Chúng tôi tựa sát nhau, anh ta bao bọc tôi bằng tư thế giúp tôi an lòng, nói thủ thỉ ở trên đầu.
"Không phải một mình em, anh sẽ luôn ở bên em."
Trong khoảnh khắc tôi chua xót mũi, làn sóng thủy triều trút xuống từ con tim mình, tựa như nơi mềm mại nhất được một bàn tay xoa nhẹ, cũng tựa như
thân thể đông cứng ở nơi băng tuyết đột nhiên được ngâm trong nước nóng, đau đớn nhưng run rẩy thỏa mãn.
Tôi mở miệng, không biết nên nói gì.
Vì tôi không dám cả tin lời anh ta nói.
Vốn dĩ chúng tôi là quan hệ đôi bên có lợi ở trong tù, tôi dâng cơ thể và
sự phục tùng nhằm có được sự che chở từ anh ta, giờ rời khỏi hải đảo
chật chội ấy, chừng như giữa chúng tôi cũng bị nước biển vô tận tách ra.
Những suy nghĩ lộn xộn vướng víu trong tâm trí hình thành sợi dây mờ mịt
nhưng thật sự tôi không còn sức ngẫm nghĩ, cũng chẳng muốn đoái hoài
những nỗi lo âu đấy, hiện tại tôi bỗng nhận thức rất rõ cuộc sống của
mình phát sinh biến hóa trời long đất lở, không thể quay trở về ban đầu.
Adam ôm tôi thật lâu, đến tận khi người tài xế trước đó xách đồ ăn thơm phức vào, anh ta mới dẫn tôi đến bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!