Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: Đậu
.:. 19 (Hết chính truyện).:.
Tôi vội lắc đầu, cười nói trấn an Chiêm Nhận.
"Không sao đâu, vượt ngục đâu có dễ, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị tóm lại rồi, với lại anh nhìn xem giờ em đã ra khỏi đó rồi đấy thôi?"
Chiêm Nhận nhìn tôi, vẻ mặt hổ thẹn mà cũng thương xót, hạ thấp tông giọng hỏi.
"Có phải Adam đối xử với em không tốt không?"
Tôi ngẩn người, vô thức phản bác.
"Không hề, anh ta tốt với em lắm."
Nói nhanh tới độ dẫn đến ánh mắt ngạc nhiên của Chiêm Nhận thì tôi mới
cuống cuồng nhận ra, tránh né ánh mắt đối phương, trùng hợp thấy Adam
nhìn sang đây, hai tay để trên đầu gối, tư thế nghiêm túc nhưng vẫn hết
sức tao nhã.
Tôi ngơ ra đối diện với anh ta mấy giây, mặt nong nóng, cúi đầu không biết bản thân đang nói gì.
"Nhưng anh ta, em không biết anh ta là ai, hình như rất lợi hại."
Chiêm Nhận cũng nhìn qua đó rồi im lặng nhìn tôi, xoa tóc tôi nói.
"Cha của Adam quyền thế to lớn, các con của ông ta ai nấy đều muốn tranh
đoạt số gia sản, hiện giờ có vài người dính dáng chuyện làm ăn với
Anthony, bọn họ dự định hợp tác, khó lắm mới thuyết phục được Adam đến
đây."
Tôi mù tịt hỏi.
"Adam sẽ hợp tác với họ chứ?"
Chiêm Nhận cười lắc đầu.
"Cậu ta vẫn từ chối, cậu ta đến đây chỉ vì muốn dẫn em gặp anh."
Tôi ngạc nhiên trợn to mắt, mất tự nhiên lại nhìn sang phía Adam, dường như đối phương rất nhạy cảm với ánh mắt của tôi, đang ngồi cụp mắt uống trà mà bỗng ngẩng đầu lên, thấy tôi nhìn thì đứng dậy đi qua đây.
Chiêm Nhận còn có điều muốn nói nhưng thấy Adam đi tới thì giữ im lặng.
Adam ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm dao nĩa ăn, tôi không thể kìm lòng quay sang nhìn anh ta nhưng không biết nên hỏi gì.
Chắc đã phân phó từ trước nên đầu bếp nấu đồ ăn Tây rất phong phú.
Tôi lắc đầu, ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Ăn uống xong thì..."
"Ăn xong chúng ta về nhà."
Adam nắm tay tôi, giọng nói bình thản khác hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng bên kia.
Tôi thả lỏng, trộm nghĩ đã đến rồi sao còn đi về, luyến tiếc buồn bã nhìn Chiêm Nhận, lẩm bẩm.
"Bao giờ em có thể gặp lại anh?"
Chiêm Nhận không trả lời, nhưng Adam ngồi sau tôi đáp thay.
"Có thể mời anh ấy đến nhà làm khách."
Mắt tôi sáng rỡ, nhìn Adam vội hỏi.
"Thật không? Nhưng Anthony..."
"Em không cần để ý Anthony, anh sẽ đến nhà em gặp em, ngày mai thì sao? Em rảnh không?"
Chiêm Nhận trả lời, nhìn tôi mừng rỡ ra mặt gật đầu lia lịa thì đứng dậy, ánh mắt dừng trên người Adam tầm một giây xong nhìn qua tôi, vẻ mặt mềm
mỏng.
"Sài Gia, mai gặp nhé."
"Vâng! Ngày mai gặp lại!"
Chiêm Nhận bước qua kia, Anthony kéo y vào lòng mình, nói chuyện với đối phương một hồi mới đi về.
Trước khi đi hắn lại nói mấy câu với Adam, từ vẻ thiếu kiên nhẫn chuyển sang
cười mỉm, ánh mắt nhìn tôi vẫn đầy ác ý như cũ, còn Chiêm Nhận ngồi
nghiêm mặt trầm giọng nói gì đó hắn mới kìm lại.
Họ đi rồi, người bên kia vẫn trộm nhìn theo, tôi đứng ngồi không yên, buông dao nĩa.
Adam hỏi.
"Em ăn no chưa?"
Vừa đến đây tôi đã ngồi ăn ngay, thật sự no căng, vì vậy gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!