Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, niên HE.
Biên tập: Đậu
.:. 18.:.
Thành phố này thường đổ mưa, tôi đã quen với điều này, ngoài trời âm u mưa xiết không ngớt.
Tôi ngồi trên sofa nhỏ kế bên cửa sổ bần thần một hồi rồi chẳng nói chẳng
rằng mang dép đi ra sofa phòng khách, âm thanh nói chuyện im bặt, ánh
mắt xa lạ nhìn sang.
Tôi căng thẳng cúi đầu nhìn dép bông, quen chân bước tới sofa Adam ngồi, cởi dép bò vào trong lòng anh ta vùi đầu nói nhỏ.
"Lạnh."
Người Adam ấm lắm, khác hoàn toàn với màu tóc và đôi con ngươi nhạt màu, là
nơi tôi lưu luyến trong những ngày mưa lạnh lẽo thế này.
Từ sau khi về nhà ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm Adam, họ nói tiếng Đức tôi nghe không hiểu.
Adam không muốn quấy rầy tôi, từng tỏ ý muốn ra bên ngoài để bàn việc với họ nhưng tôi không muốn xa đối phương, không muốn căn nhà này chỉ còn lại
một mình mình nên đáp lại không sao đâu.
Dần dà người đến tìm
Adam đều sẽ đến nhà của tôi, hình như họ biết quan hệ của tôi với Adam
nên đều nhắm mắt làm ngơ trước sự tồn tại của tôi.
Adam xoa tóc tôi, lấy chiếc chăn nhỏ phủ ở thành sofa đắp lên người tôi, tiếp tục nói chuyện với người kia.
Giọng anh ta trầm, nói vừa nhanh vừa không có tình cảm, nhưng bàn tay đang vuốt ve tôi thì lại nóng hầm hập.
Chẳng lâu sau người ở trong phòng khách đi về, Adam tưởng tôi ngủ, đang tính
bế tôi vào phòng ngủ thì bị tôi ngăn lại, nhìn ra cửa sổ nói.
"Tôi muốn qua đó chơi đàn."
Cạnh cửa sổ trừ sofa nhỏ và chăn ra thì còn kê một chiếc piano màu trắng,
ngày trước tôi ầm ĩ đòi học piano, cha mẹ mua cho một chiếc, mời giáo
viên dạy đàn đến nhưng không được bao lâu thì tôi không chịu nổi luyện
tập khô khan thành ra bỏ dở giữa chừng.
Đến giờ tôi chỉ biết đàn mỗi một bài "Đám Cưới Trong Mơ".
Tôi không thích trời mưa ẩm ướt, cực kỳ không thích đi ra ngoài ngày mưa,
vừa bẩn vừa bị bùn đất bắn vào người dù cẩn thận cỡ nào chăng nữa, nên
khi trời mưa mà có thể ngồi trong nhà tâm trạng tôi sẽ rất tốt.
Bầu không khí yên ả tĩnh lặng, tôi ngồi trên ghế đàn bài duy nhất mình
biết, đầu ngón tay lả lướt tự nhiên nhưng đầu óc trống rỗng.
Adam đứng kế piano nhìn tôi, chăm chú lắng nghe.
Đàn hết bài, tôi ngồi im lặng, tâm trạng sung sướng dần lắng đọng, mông lung nhìn ra màn mưa bên ngoài, lẩm bẩm.
"Mưa lớn ghê."
Adam ngồi xuống bên cạnh, nắm vai ấn tôi vào lòng anh ta.
Tôi khó hiểu nhìn đối phương thì bị nhét một vật cứng vào tay, cúi đầu nhìn hóa ra là sô cô la trắng.
Chẳng biết từ lúc nào, trong túi của Adam toàn bỏ sô cô la trắng.
Tôi xé bao bì bẻ một miếng ngậm trong miệng, vị ngọt lan ra, khen lúng búng.
"Ngọt quá."
Adam nhích sang hôn lên môi tôi, nói phụ họa.
"Ừ rất ngọt."
Tôi đang ngớ ra thì đối phương đặt ngón tay thuôn dài lên phím đàn đen
trắng, tiếng đàn êm ái trôi chảy thoát ra từ đầu ngón tay của anh ta,
lấp kín căn biệt thự trống vắng.
Tiếng mưa rơi ầm ĩ lần nữa bị
tiếng đàn piano lấn át, tôi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng quấy nhiễu
đối phương, ngậm sô cô la nghe anh ta đàn.
Một bài ca tiết tấu vui vẻ, tiếng mưa bên ngoài không còn đáng ghét.
Anh ta ngừng lại, tôi không cầm lòng được khen ngợi.
"Anh đỉnh ghê vậy đó, còn biết đàn piano nữa."
Adam vòng ôm tôi từ phía sau, cúi đầu dụi mặt tôi như một con chó cỡ bự bám người, nghiêm túc khen.
"Em cũng rất giỏi."
Tôi ngại ngùng nói lí nhí thẳng thắn.
"Tôi chỉ biết đàn mỗi bài đó, không giống anh, chắc chắn anh biết đàn rất nhiều bài."
"Tôi có thể dạy em."
Những ngón tay nhìn rõ khớp xương phủ lên tay tôi, nâng nó đặt lên phím đàn, ấn phím phát ra tiếng lanh lảnh.
Tôi lầu bầu.
"Tôi không muốn học, chán lắm, nghe anh đàn là đủ rồi."
Adam không tiếp tục chủ đề này, anh ta chăm chú nghịch ngón tay tôi, khẩy mái tóc dài của tôi, bất ngờ hỏi.
"Em muốn quay lại trường học không?"
Tôi ngây ra, cắn môi cúi đầu thấp hơn.
"Tôi không muốn."
Tôi bỏ đi đã lâu, nếu nó đúng là lời vu oan hãm hại thì đáng lẽ tôi phải
quay trở lại ngay sau khi bị bắt, nhưng giờ đã mấy tháng trôi qua, dù
tôi giải thích sự thật thì chắc chắn họ cũng không tin.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!