Giọng nói này, Quý Dữu cảm giác không phải phát ra từ miệng của mình mà là từ bốn phương tám hướng vọng lại đây ---
Quý Dữu nghi hoặc: “Sao lại thế này?”
Giảng viên La cười nói: “Không tồi! Nhanh như vậy đã nghe được cô nói rồi kịp thời đáp lại, nói như vậy thì tinh thần lực nhanh nhạy hơn người bình thường đấy, đã nghe được thì trò thử rút ra mấy sợi tinh của mình hướng về chỗ cô thăm dò thử xem.”
Quý Dữu tỏ vẻ không hiểu được.
Giảng viên La giải thích: “Khoang mà trò đang nằm có tác dụng phụ trợ làm trò nhẹ nhàng tiến vào thế giới tinh thần của mình. Nơi hiện tại trò đang đứng, tất cả nhìn thấy ở trong mắt và cảm nhận được đều là thế giới tinh thần của trò, nơi đó tầm mắt của trò nhìn thấy được có phải có một đoàn sợi tơ quấn quanh nhau loạn thành một đoàn hay không?”
“Đen nghìn nghịt, hình dạng giống như một đám mây thật lớn không nhìn rõ được sợ tơ?”
Ơ?
Không có mà.
Quý Dữu rối rắm. Cái cô nhìn đến chỉ là một màu đen nhánh, gì cũng không có.
Nơi nào có sợi tơ?
Nơi nào có đám mây?
Không tồn tại được chứ?
Quý Dữu vừa định nói chuyện thì đột nhiên giảng viên La líu lưỡi thầm nói: “Kỳ quái, tôi không cảm giác được sợi tinh thần của trò ấy, trong máy kiểm tra đo lường cũng không nhìn thấy cái gì.”
Quý Dữu buồn bực: “Đúng vậy…… Thật sự là em cũng chưa phát hiện ra cái gì, cảm giác bản thân đang ở một thế giới yên lặng và đen nhánh, không hề có gì cả.”
Cho nên, không cần gạt người đâu.
Phía trên.
Khuôn mặt của giảng viên La đầy nghi hoặc, không hiểu được nguyên nhân nên đành phải ngồi bên cạnh hiệu trưởng Hồng đang rung chân để chứng thực.
Giảng viên La: “Hiệu trưởng Hồng, vì suy nghĩ tới hình tượng của trường ta thế nên mời thầy về sau không cần rung chân.”
Thật là, một hiệu trưởng gánh vác bộ mặt của trường học, là người phát ngôn đối ngoại của trường thế mà không có việc gì cả ngày cứ rung chân, thật không phải là người hay chú ý.
Hiệu trưởng Hồng thu hồi văn kiện trong tay: “Có rắm mau phóng!”
“……” Giảng viên La nói: “Kiểm tra ra một vấn đề nhỏ rồi, chưa phát hiện ra cái gì cả, cũng không cảm giác được sợ tơ tinh thần lực của trò ấy.”
Thần sắc của hiệu trưởng Hồng ngưng lại, nháy mắt cất đi vẻ không thèm để ý rồi vội vàng đi đến bên cạnh máy kiểm tra đo lường và cẩn thận xem xét.
Chốc lát sau, hiệu trưởng Hồng mắng: “Ngu xuẩn! Đây là trò ấy đã chải vuốt lại sợ tơ tinh thần lực của mình rồi.”
Giảng viên La kinh ngạc: “Không có khả năng chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!