Hình ảnh trên máy kiểm tra đo lường là có 6 sợi tơ sinh động như con rắn nhỏ, không ngừng lượn lờ, nhảy nhót, quay cuồng……
Chúng nó hoạt bát nghịch ngợm không chịu được, thậm chí còn cùng nhau hợp thành hình trái tim.
Nhưng mà ---
Sắc mặt của hiệu trưởng Hồng và giảng viên La đều hơi khó coi.
Một lúc lâu sau, thấy Quý Dữu sắp lấy sợi tinh thần ra chơi đa dạng vô số thì hiệu trưởng Hồng mới đen mặt: “Đừng đùa, rất tự hào? Rất quang vinh sao?”
Quý Dữu cười hì hì: “Đương nhiên ạ! Em chính là thiên tài đấy!”
Từ hình trái tim, hình tam giác, hình vuông, hình sao năm cánh…… Cô chơi hết, khi mới bắt đầu muốn sai bảo 6 con mãng xà khổng lồ này còn hơi khó khăn, sau nhiều lần sai bảo thì Quý Dữu phát hiện chúng nó có thể tùy theo ý mình mà động……
Quả thực chơi rất vui.
Hiệu trưởng Hồng nghe cô nói như vậy bèn lộ ra nụ cười có hàm ý thâm sâu: “Ừ, thật là thiên tài. Trời sinh phế tài!”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu chịu đựng dự cảm về điềm xấu, cô giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai và hỏi: “Cô La, cô ở đâu ạ? Em không muốn nghe hiệu trưởng Hồng nói chuyện, em cảm giác thầy ấy có ý đồ công kích tín niệm sinh tồn của em……”
Giảng viên La trộm quan sát hiệu trưởng Hồng một chút, phát hiện sắc mặt của hiệu trưởng Hồng còn tốt nên cô quay đầu nhìn Quý Dữu đang nằm bên trong máy kiểm tra đo lường , trong mắt lộ ra sự đồng tình thật sâu: “Bạn học Quý Dữu……”