“Mộc Mộc, tớ đã vài ngày không được ăn vặt rồi, gầy mất rồi!”
Nbuổi đêm, có Diệp Đồng Đồng ở bên, sẽ không cô đơn nữa.
Diệp Đồng Đồng ăn một thùng khoai lát, lại uống hai ly nước, lúc này mới vọt vào buồng vệ sinh đi tắm rửa.
Đúng lúc này, di động của An Mộc đột nhiên vang lên.
Cô nhìn thấy là số lạ, không định bắt máy.
Nhưng điện thoại đã vang lên không ngừng, cô liền tiếp.
Điện thoại chuyển được, đối diện liền vang lên một đạo biến thanh thanh âm:
“An Mộc.”
Thanh âm chắc chắn, ngữ khí rất giống mỗi lần Phong Tử Khiêm gọi cô.
An Mộc sửng sốt:
“Anh là ai?”
“Mày, con đĩ này!”
Thanh âm đối diện tức giận mắng:
“Chú cháu loạn luân, đồ không biết xấu hổ!”
An Mộc sắc mặt tối sầm:
“Phong Tử Khiêm, anh cho rằng anh đổi giọng là tôi không nhận ra?”
Đối diện liền khựng lại, tiếp theo cười lạnh hai tiếng, trong thanh âm lộ ra điên cuồng:
“An Mộc, tôi gọi cuộc gọi này chính là muốn nói cho cô, cô có bao nhiêu khôi hài!”
An Mộc nghi hoặc nhíu mày, liền nghe được thanh âm đối diện:
“Cô có biết, người đàn ông mà mỗi tối cô hầu hạ, rốt cuộc là ai? Cô biết anh ta là cái gì lai lịch sao? Cô nhận kẻ thù làm chồng, chính là chuyện đáng chê cười nhất trên đời này!”
“Anh có ý gì?!”
Thanh âm An Mộc trầm xuống.
“Ý tứ chính là……Cô cho rằng tai nạn xe của ba mẹ cô năm đó, đều là trùng hợp sao? Để tôi nói cho cô biết, thời điểm ba mẹ cô bị tai nạn, Phong Kiêu cũng ở thành phố C!”
An Mộc nghe nói như thế, cả người cứng đờ:
“Anh nói cái gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!”
Nhưng cố tình, đối phương lại lập tức, cắt đứt điện thoại!
An Mộc sắp điên rồi, nhanh chóng gọi lại, nhưng đối diện cũng đã tắt máy.
Thân thể An Mộc giống như bị rút hết sức lực, xụi lơ ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!