Triệu Tiểu Ất dẫn theo Trần Khánh luồn qua góc tây bắc, phía dưới có một khối đá lớn bóng loáng, Trần Khánh buộc dầy thừng quanh đó sau đó đu dây tuột xuống.
- Đô đầu đi theo ta!
Triệu Tiểu Ất đi trước dẫn đường, bọn họ xuyên qua một mảnh rừng tùng, dọc theo dòng suối chảy về phương nam rồi đột ngột ngoặt về phương bắc, chỉ cách quân trại chừng hơn trăm bước, không ngờ vây quanh phía sau quân địch.
Trần Khánh đã nhìn thấy chủ tướng quân địch, hắn nấp sau một thân cây lớn nhìn hai quân kịch chiến, liên tục chỉ huy binh sĩ Nữ Chân tác chiến, bên cạnh có đốt mấy cây đuốc khiến cho khuôn mặt hắn ẩn hiện trong ngọn lửa.
Trần Khánh kéo dây cung, lắp tên, nâng nỏ nhắm ngay mặt Hoàn Nhan A Lỗ cách nơi mình đứng ngoài sáu mươi bước, sinh tử chốc lát, Trần Khánh bóp cò, mũi tên trí mạng vù một tiếng được bắn ra.
Hoàn Nhan A Lỗ có nằm mơ cũng không nghĩ tới chủ tướng đối phương đã luồn ra phía sau lưng mình, hắn bỗng nghe tiếng lên nỏ vang lên, vừa quay đầu lại đã bị một mũi lang nha tiễn ghim giữa mi tâm.
Nỏ tiễn mạnh mẽ bắn thủng đầu Hoàn Nhan A Lỗ, bọt máu vẩy ra, đầu mũi tên chợt lộ ra sau gáy.
Hoàn Nhan A Lỗ trợn tròn mát, ngửa mặt ngã xuống, cứ như vậy mất mạng.
- Thiên phu trưởng chết! Thiên phu trưởng chết!
Binh sĩ Nữ Chân hét rầm lên, sĩ khí lập tức giảm xuống, Bách phu trưởng Ngân Nha thấy tình hình không ổn vội ra lệnh:
- Rút lui!
Kịch chiến đẫm máu đột ngột dừng lại.
Một trăm ba mươi binh sĩ Nữ Chân tập kết thành trận, một tay cầm mâu một tay nâng thuẫn, chậm rãi lùi lại phía rừng cây.
- Rút lui!
Dương Hoa vung tay, suất lĩnh năm mươi người rút lui sau đó đóng cửa doanh lại.
Lúc này Trần Khánh cũng đã quay trở lại quân trại, cười nói với binh sĩ:
- Ta đã giết chủ tướng địch, bọn chúng sẽ không tiếp tục tái chiến nữa!
Bạn đang đọc bộ truyện Phong Hầu tại truyen35.shop
Trong trại quân lập tức vang lên tiếng hoan hô kích động.
... ...
Trời dần sáng, mùi máu trong không khí còn chưa tan, hai bên đường núi phía trước quân trại nằm đầy thi thể hai nhánh quân, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, không trung tràn ngập mùi máu.
Các binh sĩ đều trong tình trạng kiệt sức nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
- Đô đầu, chỉ còn lại lá cờ này!
Áp đội Dương Hoa đem lá hoàng kỳ bị tàn phá giao cho Trần Khánh.
Trần Khánh rút chủy thủ cứa rách ngón tay, dùng máu tươi viết lên mặt hoàng kỳ tám chữ "Lòng son báo quốc, thề giết Kim tặc", đây chính là quân kỳ Bát Tự Quân.
Trần Khánh tự mình cắm lá cờ lên cao đài, gió núi thổi qua, quân kỳ thủng trăm ngàn lỗ phần phật tung bay.
Năm mươi ba binh sĩ quân Tống chậm rãi nghiêng người, dìu nhau dùng trường mâu chống đỡ thân thể, bọn họ ngửa đầu nhìn quân kỳ, mỗi người đều rơi lệ, mặc dù vết thương chồng chất, cơ hồ toàn quân bị diệt, nhưng chỉ cần quân kỳ vẫn còn, bọn hắn sẽ không bại.
Đây là quân hồn của bọn họ, mang theo quyết tâm vì nước chiến đấu, chỉ cần còn lại một hơi thở, bọn họ tuyệt đối không đầu hàng.
Binh sĩ Nữ Chân trong rừng cũng thấy quân kỳ phấp phới trong gió, bọn hắn cũng hiểu được, bản thân không cách nào chiến thắng đội quân này, dù đối phương chiến đấu đến người cuối cùng nhưng bọn hắn cũng không thể gọi đó là chiến thắng.
Ba trăm binh Nữ Chân tử trận hơn một trăm sáu mươi người, Bách phu trưởng Ngân Nha không muốn tiếp tục có thêm thương vong, kỵ binh thám báo đối với bọn hắn rất giá trị, không thể uất ức như vậy chết đi.
Tất cả trách nhiệm là do Hoàn Nhan A Lỗ gánh, Bách phu trưởng Ngân Nha rốt cuộc hạ quyết tâm:
- Truyền lệnh toàn quân rời núi!
Hơn một trăm binh sĩ Nữ Chân khiêng theo thương binh cùng thi thể chủ tướng buồn bã xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!