Quân Tống trên tường thanh do dự, dây cung thoáng buông lỏng, nhưng cũng không buông cung tiễn, bọn họ nhận được lệnh nói dưới thành là một nhóm gian tế người Nữ Chân.
Lúc này chủ tướng Trương Trung Ngạn xuất hiện trên đầu thành, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không có đoán sai, ngươi chính là Bát Tự Quân Trần Khánh đúng không!
- Ta là Trần Khánh, vậy ngươi là ai?
Trương Trung Ngạn mừng thầm, quả nhiên là kẻ truy nã bị treo thưởng Trần Khánh, nhãn châu xoay động, hắn giả mù sa mưa nói:
- Ta chính là thống lĩnh Hoàn Khánh Quân Trương Trung Ngạn, ta hoài nghi các ngươi là thám tử Kim Binh, mang ý đồ trà trộn vào trong thành mai phục!
- Nói hươu nói vượn, Bát Tự Quân chúng ta đường đường chính chính, khi nào biến thành kẻ đầu hàng Kim Binh?
- Nếu như các ngươi không phải gian tế, vậy hãy buông vũ khí, để chúng ta cẩn thận kiểm tra!
Lấy đầu Trần Khánh mang tới có thể thăng quan hai cấp, nhưng nếu bắt sống làm tù binh dâng cho Hoàn Nhan Tông Bật sẽ được thăng quan ba cấp, Trương Trung Ngạn dĩ nhiên muốn bắt sống Trần Khánh.
Mưu kế mặc dù tốt, nhưng hắn lại không để ý đến một điểm, hắn cũng không hề hiểu rõ về Trần Khánh, điều này làm cho Trần Khánh nghi ngờ.
Trần Khánh chợt nhớ hôm qua tại một thôn nhỏ có thấy lệnh truy nã trọng thưởng, Hoàn Nhan Tông Bật hẳn là tìm được quyết định bổ nhiệm của mình từ trong túi da treo trên chiến mã mình cưỡi.
Tâm niệm vừa chuyển, hắn lập tức hiểu ra:
Trần Khánh cười lạnh một tiếng nói:
- Trương tướng quân hẳn là muốn bắt sống ta để thăng ba cấp quan đi!
Trương Trung Ngạn bị vạch trần âm mưu không khỏi thẹn quá hoá giận mắng to:
- Hỗn đản, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bản tướng quân đành phải lấy đầu ngươi!
Trần Khánh kéo vạt áo lộ ra lồng ngực nghiêm nghị hét to:
- Các vị huynh đệ, một ngàn binh sĩ Đại Tống chúng ta yểm hộ chủ lực rút lui, quyết chiến cùng một vạn kỵ binh Nữ Chân, giết địch vô số, phá vây từ trong vạn quân mã, lại giết mấy trăm tên kỵ binh trinh sát Nữ Chân, một ngàn huynh đệ chỉ còn lại năm mươi người, nếu như các ngươi muốn phản bội tổ tiên mình, bán nước cầu vinh, ta thành toàn các ngươi, cái mạng này cứ việc cầm đi!
Bạn đang đọc bộ truyện Phong Hầu tại truyen35.shop
Năm mươi binh sĩ đồng loạt buông vũ khí, xé vạt áo, lộ ra vết thương chồng chất trên ngực, ngẩng đầu thét to:
- Cứ tới giết đi!
Binh sĩ Đại Tống chúng ta tuyệt sẽ không chút nhíu mày.
Triệu Tiểu Ất giơ chiến kỳ, quân kỳ Bát Tự Quân thủng trăm ngàn lỗ xuất hiện trên không trung, mặt trên còn có máu tươi viết thành tám chữ to "Lòng son báo quốc, thề giết Kim tặc".
Binh sĩ quân Tống bốn phía đều động dung, bọn hắn rốt cuộc hiểu ra chân tướng, nhao nhao buông cung tiễn trong tay.
Trương Trung Ngạn giận dữ:
- Vương Bình, Lư Thiệu Vũ, Trương Quần, các ngươi dám chống lại quân lệnh của ta sao? Bắn tên cho ta!
Mấy tên tướng lĩnh đều trầm mặc, không có mệnh lệnh của bọn hắn, binh sĩ sẽ không bắn tên.
Trương Trung Ngạn bất đắc dĩ, quay người ra lệnh cho hơn hai mươi tên thân binh:
- Mau đi lấy nỏ quân dụng!
Các thân binh lập tức chạy về phía một gian thạch ốc dưới tường thành, nơi cất giữ nỏ quân dụng, đúng lúc này nhóm lớn binh sĩ dọc theo hành lan trèo lên thành, đây là nhóm do phó tướng Lý Hóa suất lĩnh hơn trăm binh sĩ chạy tới, trong nháy mắt bọn họ bao vây Trương Trung Ngạn cùng đám thân binh lại.
Trương Trung Ngạn giật nảy cả mình, không phải Lý Hóa bị mình giam lỏng sao?
Hắn chỉ vào Lý Hóa lắp bắp nói:
- Ngươi...Ngươi tại sao trốn ra được?
Lý Hóa cười lạnh nói:
- Trương Trung Ngạn, ngươi cho rằng các tướng sĩ đều bán nước cầu vinh giống như ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!