Giấy cửa sổ đối với việc ly hôn sắp bị xuyên thủng, bữa trưa sau khi xuất viện, nhất định phải ăn thành hiệu quả "mang ý xấu."
Ai mà ngời được, bởi vì Tòng Húc vẫn luôn cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Lục
Thận Phi, còn cực kỳ nhiệt tình tiếp đón Phí Bằng Trình lần đầu tiên tới nhà, ngoài ý muốn lại làm cho không khí trên bàn ăn càng thêm kỳ lạ.
Lỗ Đạt Đạt: Chết tiệt, tình huống này là sao, bị kích thích bởi hiện thực ly hôn?
Ba mẹ Tòng: Làm sao bây giờ, lát nữa làm sao nói ra chuyện ly hôn đây.
Nhan Nặc: Ông chủ đang làm gì!???
Phí Bằng Trình: Chia tài sản — tin tức bị tung ra — giá cổ phiếu giảm — họp cổ đông, trách nhiệm giải trình — ly hôn — thay đổi cổ phần — xáo trộn
công ty — đối thủ nhân cơ hội đào hố — phá sản — ta sẽ chết.
Bữa cơm này là Hồng Môn Yến hả!?
Chỉ có Lục Thận Phi là tâm trạng không tồi, vừa ăn cơm vừa cùng Tòng Húc
nói chuyện phiếm: "Anh có việc phải làm, buổi chiều anh sẽ rời đi."
Tòng Húc: "Ừm. Anh bận trước đi. Nếu không có chuyện gì nữa, mấy ngày nữa em cũng quay lại thành phố A."
Lục Thận Phi dặn dò: "Bị tai nạn mạng tốt, nhưng trở về vẫn phải đến bệnh viện bên kia kiểm tra lại."
Tòng Húc: "Em biết rồi."
Lục Thận Phi: "Lúc em trở lại có thể anh đang đi công tác."
Tòng Húc nhún vai, thản nhiên nói: "Không thành vấn đề, lúc đó em sẽ liên
lạc qua điện thoại." Dù sao cậu cũng cần thời gian tìm luật sư.
Mọi người: "......" Nơi này thật tự nhiên hài hòa.
Ăn cơm xong, Lục Thận Phi nói đi nên thật sự rời đi.
Mẹ Tòng kinh ngạc, vẫn cho rằng Lục Thận Phi sẽ đợi bọn họ xuyên thủng
giấy cửa sổ mới đi, bà cũng không thật sự muốn giữ người lại, dù sao Lục Thận Phi đã là chồng cũ rồi. Đứng trên lập trường của bà, hoàn toàn là
suy xét vì Tòng Húc, sợ lát nữa đâm thủng chuyện ly hôn, Tòng Húc không
chịu nổi, nếu Lục Thận Phi còn ở đây...
Mẹ Tòng không mở miệng giữ người lại, Tòng Húc ngồi trên sô pha cao giọng nói: "Mẹ, bọn họ có việc, cứ để bọn họ đi trước đi."
Mẹ Tòng do dự, ba Tòng nghĩ nghĩ: Cũng tốt. Chuyện ly hôn vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, ông tự mình nói.
Ba Tòng tiễn Phí Bằng Trình, Lục Thận Phi tới cửa, khách sáo nói: "Người
trẻ tuổi các ngươi đều có công tác, Tiểu Húc cũng đã xuất viện, không
nên tiếp tục chậm trễ thời gian của các ngươi nữa, mau đi đi."
Trong đầu Phí Bằng Trình chỉ có chia tài sản có bao nhiêu ảnh hưởng lớn tới
công ty, không tập trung tinh thần, khách sáo lên tiếng, đổi xong giày
liền ra ngoài.
Lục Thận Phi không muốn ba Tòng tiễn, nói bọn họ sẽ tự xuống lầu, đứng ở cửa, mắt nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc cầm ly hồng trà mật ong quả khô mà Nhan Nặc làm cho cậu, cũng nhìn cửa, thoải mái hào phóng giơ tay lên vẫy vẫy.
Giống như rất nhiều năm trước, ở ngõ nhỏ xưa cũ, khi bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, dáng vẻ Tòng Húc giơ tay chào đón anh từ xa.
Cũng giống khi bọn họ mới kết hôn, Lục Thận Phi đến gần nơi làm việc của
Tòng Húc, hai người cùng ăn cơm trưa, ăn xong tách ra, mỗi người đều
bận, cách một con đường, Tòng Húc giơ tay tạm biệt anh. Truyện Ngôn Tình
Đã từng xa cuối chân trời, hiện tại gần ngay trước mắt.
Đáy mắt Lục Thận Phi chứa chút ý cười, rời khỏi.
Cửa đóng lại, trong phòng đột nhiên im ắng.
Lỗ Đạt Đạt thức thời nhấc mông, từ phòng khách đi qua phòng ăn, Nhan Nặc ôm cún con cũng đi sang một bên.
Ba Tòng trở lại phòng khách, mẹ Tòng cũng ngồi xuống sô pha, hai vợ chồng
đề nhìn Tòng Húc, một nhà ba người nhìn nhau không nói gì.
Một lát sau, là Tòng Húc mở miệng trước: "Ba mẹ, chuyện ly hôn con đã biết rồi."
Hai vợ chồng ngoài ý muốn.
Tòng Húc bình tĩnh, cười cười: "Không sao, ly hôn mà thôi."
Ba mẹ Tòng ở đối diện lại kinh ngạc nhìn Tòng Húc: "Làm sao con biết được?"
Tòng Húc nói đúng sự thật: "Giấy xác nhận ly hôn ở trong ngăn kéo phòng con, con nhìn thấy."
Nói xong an ủi: "Không sao, không cần lo lắng con không tiếp thu được, con
hiểu mọi người che giấu con vì ý tốt, là sợ con nhất thời không chịu
nổi, con đều hiểu."
Mẹ Tòng vẫn luôn trong trạng thái suýt nữa
mất con trai, cảm xúc thật dễ dao động, lúc này nói chuyện, nhìn thấy
Tòng Húc an ủi họ, không khỏi cảm thấy đau khổ: "Chúng ta không phải cố
ý, chỉ là khi đó con vừa mới tỉnh, lại quên rất nhiều chuyện, chúng ta
chỉ muốn con vui vẻ."
Cho dù có lời nói dối trong đó.
Tòng Húc: "Con hiểu."
Ba Tòng thở dài: "Con đã biết rồi." Gật đầu: "Có thể hiểu là tốt."
Nói xong hai vợ chồng đều hơi lo lắng mà nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc biết họ đang nghĩ gì, đơn giản là sợ cậu chỉ có ký ức năm 21 tuổi,
không có cách nào tiếp thu sự thật đã ly hôn với Lục Thận Phi.
Nhưng cậu đã thật sự tiếp nhận rồi, cũng không có việc gì, càng không phải cố ra vẻ bình tĩnh.
Tòng Húc nhấn mạnh lại: "Con không sao, thật sự."
Không sao? Thật sự?
Nhưng giữa trưa cậu còn đang liều mạng gắp đồ ăn cho Lục Thận Phi, còn nói trở về thành phố A sẽ làm gì.
Mẹ Tòng phản ứng lại: "Khi đó con đã biết rồi?" Nghĩ nghĩ, trừng mắt: "Có phải con còn luyến tiếc nó hay không, muốn giữ lại?"
Ba Tòng cũng nhớ tới giữa trưa, lập tức cùng mẹ Tòng khuyên: "Con trai,
ngựa tốt đều không quay đầu ăn cỏ cũ, một lần hôn nhân, kết thúc thì kết thúc. Hiện tại con không có ký ức trước đó, có thể không có cách nào
tiếp thu việc tách ra với Tiểu Lục, nhưng hiện thực chính là như vậy,
con cần chậm rãi thích ứng, chậm rãi tiếp thu."
Tòng mẹ dứt khoát nói rõ thái độ: "Mẹ kiên quyết không đồng ý chuyện tái hôn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!