Căn cứ theo lời nói của Nhan Nặc, những người bên cạnh Tòng Húc cơ bản
cũng không biết chuyện cậu viết sách. Cậu chưa nói chuyện này với ai, kể cả ba mẹ.
Tòng Húc khó hiểu: "Vậy bọn họ nghĩ anh ở thành phố A làm gì?"
Cán bộ công chức? Nếu cậu nhớ không sai, công việc đó cậu làm sau khi tốt
nghiệp đại học, cậu đã sớm từ chức. Nếu không lúc vừa xuất viện, nhất
định ba mẹ cậu phải nhắc mãi đơn vị bên kia ra sao, không thể không nói
gì cả.
Nhan Nặc trả lời đương nhiên: "Liền... Cảm thấy anh chơi
bời lêu lổng thôi." Dừng một chút lại nói, "Tiêu xài tài sản được chồng
cũ cho trước khi ly hôn."
Tòng Húc nhướng mày: Vậy à?
Nhan Nặc đối diện với cậu: Đúng vậy.
Tòng Húc thu hồi vẻ mặt, trả điện thoại lại, không nhanh không chậm nói:
"Anh thà để vm cảm thấy bản thân không có việc gì làm, tiêu tiền Lục
Thận Phi cho trước đây, cũng không nói bản thân viết sách, bán bản quyền à?"
Nhan Nặc cất di động, chớp chớp mắt.
Tòng Húc lại nhướng mày hòi: "Trước đây anh có tật xấu gì vậy?"
Nhan Nặc nhún vai, đúng thật là vậy, đếm kỹ từng thứ: "Định cư ở thành phố
A, dành ít thời gian về quê, một năm hơn 300 ngày cơ bản mỗi ngày đều
viết bản thảo."
"Buổi sáng dậy lúc 6 giờ, buổi tối ngủ lúc 10
giờ, buổi sáng viết hai giờ, buổi chiều đám mình hoàn toàn trong phòng
đọc sách, buổi tối xem tư liệu hoặc xem phim trên TV, một tuần tập thể
hình đều đặn ba lần."
"Rất ít khi xã giao, cơ bản là không có, cũng ít nói chuyện."
Nhan Nặc: "Nói chuyện điện thoại hoặc video call với ba mẹ, họ cũng không
dám hỏi anh điều gì, đặc biệt là sau khi ly hôn, cũng không thúc giục
anh tìm việc, bọn họ cho rằng anh tiêu tiền của chồng trước, anh cũng
không giải thích."
Tòng Húc: "......"
Đợi chút, sao nghe thế nào cũng thấy có chút... u ám?
Nhan Nặc đẩy gọng kính: "Cũng không thể nói là u ám, có điều rất ít nói,
cũng không ra khỏi cửa, nhưng thật ra sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi
của anh rất tốt, ăn khỏe mà làm việc cũng nghiêm túc."
Tòng Húc đặt tay lên tay vịn: Xem ra mấy năm kia cậu thay đổi rất nhiều, cũng nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tòng Húc: "Được rồi, chúng ta đi sửa điện thoại trước."
Xe chậm rãi khởi động.
Nhan Nặc cầm vô lăng: "Mua cái mới đi."
Tòng Húc đã cầm ví tiền trong túi hồ sơ, chỉ còn chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình tạm thời đang ở trên bàn điều khiển xe.
Tòng Húc: "Cứ đi sửa thử trước đã."
Dù sao thì chỉ có điện thoại cũ ghi lại quá khứ chân thực nhất.
Miêu tả của những người khác đều là chủ quan, không đủ khách quan.
Tới thành phố điện tử, Tòng Húc tùy tiện tìm một quầy ở lầu hai đưa túi hồ sơ qua.
Ông chủ lấy điện thoại hư ra, lật qua lật lại xem,
Tòng Húc tựa vào quầy hỏi: "Sửa được không ông chủ?"
Ông chủ: "Chắc là được, hình như chỉ có màn hình bị hư, tôi mở ra xem trước đã."
Sau đó, tách màn hình ram ông chủ: "Có thể sửa, bên trong không sao, chỉ có màn hình vỡ." Nói thầm: "Cậu làm rơi kiểu gì mà vỡ hoàn toàn vậy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!