TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
An Nhu vừa nói xong, khuôn mặt già của ông cụ Mạc đỏ lên.
“Ai nha!” Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng: “Không phải ba không biết hay sao? Ba hiểu lầm Thịnh Hoan, ở cùng con là đúng rồi.”
“Vâng.” An Nhu dài giọng, vẫn không chịu cho xem.
“Tiểu An, An Nhu.” Ông cụ Mạc sốt ruột: “Lời vừa rồi của ba hơi quá đáng.
Mạc Thành Hoàn thế nào là chuyện nhà Mạc Thịnh Khang, không liên quan tới Thịnh Hoan.
Đúng không nào?”
“Còn nữa, ba..” An Nhu lộ ra nửa khuôn mặt nhìn ông cụ Mạc: “Ba cảm thấy an nguy của cháu nội ba không quan trọng đúng không?”
Ông cụ Mạc than thở liên tục vài tiếng, giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Nếu hai người bọn họ lại ra tay với các con thì chính là ác giả ác báo, dù con xử trí thế nào ba cũng không can thiệp!”
Nghe được ông cụ Mạc nói như vậy, An Nhu mới sờ túi xách, lấy báo cáo kiểm tra đóng dấu ra lúc trước, đứng cạnh giường bệnh đưa cho ông cụ.
Ông cụ Mạc khẩn cấp mở kết quả kiểm tra bị gấp lại ra, thấy được hình chụp bên trên.
“A..” Ông cụ Mạc nhìn chằm chằm hình ảnh, không thể tin nổi: “Hai đứa! Song sinh ư?”
An Nhu một tay xoa bụng, một tay nắm tay Mạc Thịnh Hoan, nhìn ông cụ Mạc “lão lệ tung hoành” nhìn giấy kiểm tra.
“Cháu của ông…” Ông cụ Mạc vuốt hình ảnh, nhìn đi nhìn lại không dời mắt.
“Trời xanh phù hộ!” Ông cụ Mạc chắp tay bái với không trung vài cái.
An Nhu thấy ông cụ Mạc như vậy càng siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, giương mắt nhìn chú.
Hai đứa cháu nội đã đủ để ông cụ Mạc thỏa hiệp.
Mạc Thịnh Hoan hờ hững nhìn ông cụ Mạc rơi lệ, vẻ mặt trầm tĩnh.
“Tiểu An.” Ông cụ Mạc nhìn về phía An Nhu, hai mắt đẫm lệ mông lung, giãy dụa muốn đứng dậy: “Ba cảm ơn con! Cảm ơn con!”
“Ba, ba đừng nuốt lời là tốt rồi.” An Nhu tiến lên, đỡ ông cụ nằm xuống: “Thịnh Hoan làm hết thảy đều vì muốn bảo vệ con và hai đứa nhỏ, nếu bọn họ còn dám ra tay, vậy đừng trách bọn con không khách sáo.”
“Chúng nó dám!” Ông cụ Mạc dùng sức quá mạnh, ho khan vài tiếng.
Ông cụ rất để ý tới cháu chắt, dường như người người thế hệ trước đều như vậy.
Thấy ông cụ Mạc nhìn báo cáo kiểm tra không dời được mắt, An Nhu mỉm cười, chớp mắt với Mạc Thịnh Hoan.
“Hai đứa bé này...”
Tuy hình ảnh chỉ có hai cái bóng mờ mờ, ông cụ Mạc vẫn thích chết đi được.
“Sao một đứa còn dẫm lên đứa bên cạnh thế? Mau xuống ngay đi.”
Thấy tinh thần ông cụ khá lên nhiều, An Nhu còn có tiết học nên dẫn Mạc Thịnh Hoan rời đi.
Ông cụ Mạc vội vàng dặn An Nhu đi chậm thôi, sợ va dụng.
Thấy hai người rời đi, ông cụ Mạc nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra, không nhịn được cười tủm tỉm.
Đắn đo hồi lâu, ông lấy di động của mình ra, gửi tin nhắn cho luật sư.
Luật sư nhận được tin thì lập tức vội vàng chạy từ sở công chứng tới bệnh viện.
“Thật ngại quá, thời gian này tìm cậu hai lần liên tục.” Ông cụ Mạc ngoài miệng nói ngại quá, nhưng trên mặt cũng không có nửa phần áy náy.
“Không sao không sao ạ.” Luật sư tươi cười xán lạn: “Ông muốn sửa đổi di chúc sao?”
Chuyện Mạc Đóa Đóa trước đó náo loạn làm nửa Tấn Thành đều biết, ông cụ vừa tỉnh đã muốn thay đổi di chúc cũng là chuyện thường tình thôi.
“Phải!” Ông cụ Mạc nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, nở một nụ cười từ ái.
Nghe nói ông cụ Mạc tỉnh lại, cả nhà Mạc Thịnh Khang vừa ăn được nửa bữa cơm đã bỏ đó, ngựa không ngừng vó chạy tới bệnh viện.
Ở cửa phòng bệnh, đoàn người vừa lúc đụng tới luật sư và công chứng viên cầm cặp công văn đi ra, đáy lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Luật sư Tôn!” Trương Vân ngăn luật sư lại, sốt ruột ra mặt: “Có phải ba lại sửa di chúc không! Có phải không!”
“Bà Mạc.” Luật sư bất đắc dĩ: “Đây là quyết định tự nguyện của ông cụ trong trang thái tinh thần tỉnh táo.
Bà không có quyền can thiệp.”
“Luật sư Tôn, có thể để lại phương thức liên hệ không?” Trương Vân hạ giọng, có chút vội vàng.
“Nếu bà có vấn đề cần tư vấn thì có thể tìm tôi.
Nhưng bà sẽ không nghe được bất cứ chữ nào trong di chúc của cụ Mạc ở chỗ tôi đâu.” Luật sư lễ phép cười: “Còn nữa, tôi họ Hậu, không phải họ Tôn.”
Trương Vân xấu hổ ba giây, thấy luật sư và công chứng viên rời đi thì vội vàng quay lại bên người Mạc Thịnh Khang.
“Không hay rồi, ba sửa di chúc!”
“Có thể là vì Đóa Đóa.” Mạc Thịnh Khang nhìn phòng bệnh, chậm chạp không đi vào.
“Sao có thể, ông cũng là con trai Tôn Kiều Lan, sao ba có thể buông tha cho ông được.” Trương Vân sốt ruột đến mức đi lòng vòng, Mạc Thành Hoàn không thể kế thừa nhà họ Mạc đã là thảm lắm rồi.
Nếu bây giờ còn không thể lấy được một phần di sản ở chỗ ông cụ Mạc vậy cái nhà này xem như xong hẳn.
“Tôi không chọn người sinh ra mình được, càng không thể lựa chọn thân thế của mình.” Nhìn Trương Vân sốt ruột, Mạc Thịnh Khang lại bình tĩnh.
“Nếu ba không tin ông, có nói cái gì cũng vô dụng.” رو
“Nhưng ông thật sự không liên hệ với Mạc Đóa Đóa kia mà!” Trương Vân không khỏi cao giọng, ấm ức thay chồng mình: “Nếu không phải Mạc Thịnh Hoan cắt đứt thẻ tín dụng của chúng ta thì sao tôi phải hùa theo cô ta chứ!”
“Khụ khụ.” Trong phòng bệnh truyền ra hai tiếng họ khan, Trương Vân ý thức được có lẽ những lời mình vừa nói với Mạc Thịnh Khang đều bị ông cụ nghe được, vội bịt kín miệng.
“Đều vào cả đi, đứng ở cửa nói gì đấy?” Ông cụ Mạc gọi.
Một nhà ba người vào phòng bệnh, Trương Vân cúi đầu, tự biết sợ là lời vừa rồi mình hỏi luật sư cũng bị ông cụ nghe được rồi.
“Ba, ba đỡ chưa ạ?” Mạc Thịnh Khang cúi đầu hỏi, trong mắt mang theo vẻ quan tâm.
“Có người còn chờ lấy di sản của tôi đây, tôi có thể khỏe lên được chắc?” Ông cụ Mạc nhìn thoáng qua Trương Vân, thoáng hiện vài vẻ bất mãn.
“Trương Vân cũng chỉ lo lắng cho ba, không cẩn thận nói lung tung thôi.” Mạc Thịnh Khang cúi đầu: “Khi nào về con sẽ nói cô ấy.”
Nghe được chồng nói đỡ cho mình, Trương Vân quay đầu, có chút cảm động nhìn Mạc Thịnh Khang.
“Hừ.” Ông cụ Mạc cũng lười chọc thủng Mạc Thịnh Khang.
“Ba, con chỉ lo lắng ba hiểu lầm Thịnh Khang.” Trương Vân lên tiếng, đảm bảo cho chồng mình: “Thịnh Khang mỗi ngày đều đắm chìm trong chỗ đồ cổ tranh chữ của mình, thật sự chưa từng liên hệ với Mạc Đóa Đóa.
Ngày thường đừng nói nhìn cô ta, gần như xem như mình không có cô em gái kia!”
“Thế à?” Ông cụ Mạc không buồn che giấu hoài nghi.
“Thật đấy ông nội.” Mạc Thành Hoàn nhìn về phía Mạc Thịnh Khang: “Ba không hề liên lạc với cô Đóa Đóa.
Trước kia ngày lễ ngày tết, cô lì xì cho cháu mà ba còn không cho nhận.”
Ông cụ Mạc liếc nhìn Trương Vân và Mạc Thành Hoàn, rồi lại nhìn đứa con vô dụng đã cúi đầu thấp đến mức sắp dán cằm lên ngực đến nơi, không nhịn được mà quay đầu thở dài.
“Ba, con...!con biết chuyện kia.” Mạc Thịnh Khang hơi lắp bắp muốn tiếp tục giải thích, ông cụ Mạc lại khoát tay, ý bảo Mạc Thịnh Khang câm miệng.
“Ba biết rồi.”
Ba người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ba...” Trương Vân cố gắng trưng ra một nụ cười: “Có phải còn cần...!sửa lại di chúc lần nữa không ạ?”
“Hả?” Ông cụ Mạc liếc Trương Vân.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính, truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính , đọc truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính full , Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính chương mới