‘’Không không, ngài không làm gì sai,
ngài rất tốt với tôi, ý tôi là, tôi rất cảm kích, tôi không có ý tứ gì
khác, tôi không phát thẻ người tốt ”
Cô vội vàng giải thích.
Tiêu Diễn thở dài.
"Vậy nhưng em vẫn đang dùng kính ngữ với tôi. Tôi thực sự già rồi à? Tôi khiến em cảm thấy tôi giống như một người lớn tuổi à?"
" Tôi rất tôn trọng ngài, à không, anh!”
Khuôn mặt căng thẳng của cô có chút đỏ lên. Nhưng đôi mắt xám to đẹp sáng
ngời ấy vẫn nhất quyết nhìn chằm chằm vào anh, thay vì hoảng sợ né
tránh, hoặc hạ mắt xuống.
Đây là một bước tiến mới.
Cô ít đề phòng với anh hơn rồi. Dù cô đang căng thẳng nhưng cô vẫn nhìn anh.
Tiêu Diễn chậm rãi đi về phía cô, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhưng
vai cô vô thức căng thẳng, mũi chân cũng rụt lại. Vì anh mang đến cho cô cảm giác áp lực ngay cả khi anh không làm gì, nên cơ thể cô sợ hãi theo bản năng. Anh cố gắng làm theo lời khuyên của chuyên gia tâm lý, cố
gắng ngồi ngang tầm với cô, hoặc ngồi thấp hơn, điều này sẽ tạo cho phụ
nữ cảm giác an toàn nhất định về tâm lý.
Thế nên, sau khi bước
đến gần cô, anh ngồi xổm xuống, cười nhìn cô, đặt tay lên tay ghế của
cô, dường như anh đang bao bọc lấy cô. Vì Tô Đồng Đồng đang ngồi nên khi Tiêu Diễn ngồi thấp hơn cô có cảm giác như anh đang nửa quỳ trước mặt
cô.
Hành động này đã giải tỏa hầu hết sự áp lực của cô. Cùng với
nụ cười ôn nhu và ấm áp, khiến bờ vai căng thẳng của cô dần thả lỏng,
anh không chạm vào tay cô, chỉ nói chuyện với cô như thế này, rồi tiếp
tục chủ đề vừa rồi.
"Vậy em gọi tên tôi cho tôi nghe một chút có được không?”
"Cái này... có thích hợp không?"
"Không phải chúng ta là bạn sao? Em muốn tiếp tục gọi tôi là Tiêu tiên sinh? Hay gọi tôi là chú giốngLục Chiếu Hành?"
Khi anh nói từ "chú", ánh mắt anh tối lại, có chút phức tạp khó hiểu trong ánh mắt ấy.