Lúc anh nói, hơi cúi đầu xuống, lúc này khoảng cách hai người ngày càng gần, trán của anh dường như chạm vào trán cô
Cô có chút khẩn trương, hô hấp khó khăn:
"Tôi.. anh, không phải anh nói là anh ta nghe lời anh sao?"
"Vòng vo nãy giờ không phải là muốn tôi giúp sao? Tôi muốn giúp em ngay từ đầu, em cảm thấy không ổn hơn à?
Tô Đồng Đồng:
"......"
Nghe có lý nhưng cứ cảm thấy lạ chỗ nào thế nhỉ?
"Em không cần cảm thấy gánh nặng. Tấm thẻ lúc trước là tôi bồi thường cho
em, em lại không cần, tôi cảm thấy khó xử, chỉ có thể dùng phương thức
khác bồi thường cho em. Hiện tại tôi quan tâm em, em không còn nơi nương tựa. Ngoài tôi ra, giờ em có người bạn khác sao? Có thể giúp em không?
Có thể giúp em đối phó với Lục Chiếu Hành không?"
"Em không nhận có phải vì cảm thấy ngại, cảm thấy chúng ta không thân chẳng quen có phải hay không? Chúng ta không phải không thân chẳng quen, giờ
tôi là bạn duy nhất của em, và là người ''có được em''" ( Ý ảnh là người đầu tiên lên giường với chị á)
Lúc anh nói, môi anh kề sát vào tai cô, như bị ma quỷ mê hoặc khiến cả người cô tê dại.
Cô cảm thấy não mình có chút thiếu oxy, gương mặt đã sớm đỏ bừng lên
"Tiêu Diễn!"
Cô có chút xấu hổ buồn bực muốn đẩy anh ra, nhưng một tay anh ôm cô vào
ngực, rất nhẹ nhàng, không làm cô đau, nhưng lại khiến cô không thoát ra được
A, cuối cùng cũng được ôm cô ấy, cũng giống như cảm giác
ngày hôm đó, nó khiến anh cảm thấy dễ chịu và mê luyến không thôi. Như
thể có sức mạnh thần bí nào đó đang được truyền vào cơ thể anh khiến anh thoải mái, lông mày cũng dần giãn ra
Anh ở cổ cô hít một chút,
tự nhủ với bản thân là vẫn chưa phải lúc, vẫn phải khắc chế. Hành động
này của anh chắc hẳn dọa đến cô, vì vậy anh phải kìm nén hơn.
"Đồng Đồng."
Anh ôn nhu gọi cô, vẻ mê hoặc trong giọng nói anh đã biến mất chỉ còn lại sự dịu dàng và chân thành.
Nhận thấy anh chỉ ôm mà không làm hành động gì quá quá, cô liền không giãy
giụa nữa. Trong tình huống thân mật này, nếu cô phản kháng có lẽ sẽ gây
ra nguy hiểm cho mình.
Nên cô cứng đờ mặc cho anh ôm
"Không cần sợ hãi tôi, không cần đẩy tôi ra, cũng không cần cự tuyệt tôi. Tôi
không phải người xấu, cũng không có ý đồ gì khác. Tôi chỉ không nghĩ tới em nhanh như vậy đã gả cho Lục Chiếu Hành. Tôi vốn tưởng rằng..... hmm, thôi quên đi, ông trời đang trêu tôi, tôi nghĩ dù sao cũng không quan
trọng. Nhưng mà, tôi thật sự chỉ có em, em đừng cự tuyệt tôi có được
không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!