Chương 119: Sân Khấu Của Người Khác (End)
Tên thủ lĩnh kia sau hơn 15 phút né tránh, cũng đã tức giận vì lúc này hắn có vô số v·ết t·hương trên người, hắn vội gầm lên, tiếng gầm to và mạnh đến mức mà Ain, dù đang ở trạng thái mạnh nhất, cũng phải lùi lại vài bước.
Còn bốn đứa nhỏ kia thì thậm chí còn thảm hơn, yếu nhất đám, Ska văng ra xa hơn, nó lăn lộn vài vòng rồi bật dậy lại chạy tới tiếp tục chiến đấu.
Mấy người ở xa trung tâm trận chiến kia, khi tiếng gầm vang lên cũng khiến họ phải toát mồ hôi hột, dù đã ở xa nhưng họ còn cảm nhận được sức mạnh của cú gầm kia, vậy 5 người gần nhất phải chịu đến mức nào.
Ain sau khi gầm kia cũng cảm nhận được khí thế của tên đó khác đi rất nhiều, mà hắn cũng sắp tới giới hạn vì lần truyền sức mạnh kia cũng có mặt trái.
Đó là việc nguy hiểm mà lão Quy chỉ cho hắn làm khi gặp nguy, hắn hy sinh máu của mình để ấn chim Lạc truyền sức mạnh của hắn cho các tộc nhân, nó như sao chép sức mạnh của hắn rồi dán mọi tộc nhân ở khu vực đó.
Tuy nhiên, bất cứ thứ gì mạnh cũng có điểm yếu, đó là hắn sẽ chịu mọi sát thương mà tộc nhân chịu phải, thời gian duy trì việc này phụ thuộc vào sự chịu đựng của Ain.
Ain muốn ngồi yên tĩnh dưỡng hơn là chiến đấu trong trạng thái này, nó quá nguy hiểm nhưng kẻ trước mặt, hắn phải tự tay g·iết kẻ đã khiến hắn và tụi nhỏ như vầy.
Tên mà đã gây ra c·ái c·hết cho người anh em của hắn, đúng vậy kẻ gây ra c·ái c·hết thảm khốc của Ly- tộc trưởng bộ lạc Huyết Sắc - kẻ đã vốn c·hết trong trận chiến năm xưa với hai người Ngộ.
Bây giờ tên đó lại đứng trước mặt Ain, dù Ain không hiểu lý do vì sao mà tên đó vẫn còn sống nhưng Ain cũng nhận ra một chút, cơ thể tên kia giờ đang như hắn, cơ bắp đầy mình nhưng lại có dấu hiệu mục rửa.
Điều đó có thể thấy bằng mắt thường, chỉ là tên tộc trưởng kia lại cực kỳ sung sức, thậm chí Ain- lúc này đã đạt gần Đấu sĩ 3 đầu, nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô hình đè nén lên mình.
Ain cảm thấy dần cơ thể mình trở nên yếu hơn, đây chính là hậu quả chịu trạng thái chia sẻ sức mạnh kia, hắn nhìn tên tộc trưởng kia đang áp đảo mấy người anh em.
Ain đập tay xuống đất, lúc này hắn bất lực rồi, nhưng vẫn có thứ nếu kéo khi Ain cần, từ đằng sau lưng hai người Ngộ vỗ vai hắn rồi hướng 4 đứa kia nói to:
“ Né ra hết đi”.
Nghe giọng nói kia, cả bốn đứa nhỏ liền thối lui ra, dù không biết là ai nhưng bọn nó cũng bất lực, kẻ thù quá mạnh, tụi nó không còn gây khó dễ như trước và quan trọng nhất đầu tàu của tụi nó đang ngồi xụi lơ.
Bốn đứa vội trở về hộ pháp cho Ain, tổng quan chiến trường bây giờ chỉ còn hai trận chiến lớn, đây chính là thứ quyết định thế cục, mọi thứ có thể thay đổi cục diện 180 độ.
Còn các trận nhỏ lẻ kia đã định đoạt từ lâu, có sự xuất hiện của bầy heo rừng và mười con sói thì mấy tộc nhân kẻ thù đã đưa một tay chịu trói, tất cả đều đang chờ hai trận chiến lớn kia mà thôi.
Lúc này, tên tộc trưởng bộ lạc Huyết Sắc có chút thất vọng khi đám nhóc kia chạy đi nhưng lại có hai tên bắt đầu tham chiến, lần này hai bên còn ác liệt hơn với trận giữa tên kia và 5 đứa.
Hai bên đánh tầm 10 chiêu thì liền lùi lại, hai người Ngộ nhìn nhau rồi cười, cả hai gồng cơ thể, ngay tức khắc cả hai liền biến đổi, tên ốm mọc khắp người đầy lông lá.
Tên mập thì càng khủng bố hơn, một con heo rừng khổng lồ, nếu như so với cháu lão Qy thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng với Tê Giác thần thì nhỉnh hơn một chút.
Đây chính là hình dạng thật sự của hai người họ, vốn cả hai được mang xuống thời đại này, chỉ là hình dạng nguyên sơ này gần mấy năm, rồi cả hai gặp được nhóm của Ain.
Tên mập hiện thân ra làm cho Ain hoảng sợ, tranh thủ tên ốm học cách biến thành người, rồi cả hai bắt đầu học tập biến hóa mọi thứ, đến khi gặp bộ lạc Huyết Sắc.
Tên ốm đã thông qua việc học biến hóa từ Ain, hắn đã đọc được một chút ký ức kia nên mới có việc tiêu diệt bộ lạc Huyết Sắc, chỉ là lần đó hai người có chút kinh thường sức sống của con ruồi kia.
Lần này thì khác, bọn họ trong mấy năm rồi đã gia tăng sức mạnh đáng kể, giờ đây tới lúc họ trổ tài, vì kẻ thù trước mặt cũng đã bước vào ranh giới sức mạnh kia.
Nguồn uy áp của cả ba làm cho mọi người xung quanh cảm thấy khó thở, có kẻ yếu thì ngất tại chỗ, mấy con vật cũng chạy loạn vào khu rừng.
Còn với nhóm Ain cũng không tốt hơn, cả đám Dio vội mang Ain đi ra khỏi khu vực đó, nó có dự cảm trận chiến này còn gây ra thiệt hại hơn hai vị thần kia.
Cả hai nhìn ra rồi mở miệng cười, sau đó là lao đầu vào trận chiến, trận chiến như dự đoán, ăn miếng trả miếng là thứ mọi người đều nhận định, dù thân hình đồ sộ nhưng con heo rừng lại nhanh nhạy đáng sợ.
Nó dùng một chân dẫm lên tên tộc trưởng, tưởng chừng như tên đó bị đè bẹp, nhưng không bất ngờ là tên tộc trưởng lấy hai tay mình đỡ lấy cái chân to như cột kia.
Khuôn mặt nhăn nhó, hai tay gân cốt gì nổi lên hết cỡ, trán hắn mồ hôi tuôn như suối, hiển nhiên là con heo đang cố dè hắn rồi, chỉ là tên ốm không đứng nhìn, một gậy quất thẳng vào ống chân.
Tên tộc trưởng nhìn thấy vậy, liền cắn răng dùng sức hất chân con heo ra khỏi rồi dồn sức vào chân chống đòn kia, nhưng tên ốm chỉ cười.
Tên tộc trưởng khó hiểu nhưng không còn thời gian phản ứng, thì từ sau lưng hắn xuất hiện cặp răng cạp chặt vào lưng hắn, đau đớn hắn vội thả lỏng cơ thể một chút.
Chỉ là nhiêu đây là đủ, tên ốm tới khi gậy tới nơi, hắn dồn thêm sức, tên tộc trưởng chỉ cắn răng kìm hãm lại, trước khi bay vào cái sừng của con heo khổng lồ đang tới kia.
Còn đang bay trên không, nên hắn không ngờ lại có một con chim bay tới, con chim chỉ bay xoẹt qua, người ở dưới còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một mắt của tên kia biến mất.
Con chim mới thả con mắt vừa móc xuống đất, lúc này mọi người mới nhận ra con chim kia là Kins, chỉ là không ai ngờ con chim lười này lại nhanh đến vậy.
Tên ốm nhìn con chim mà tặc lưỡi, chỉ mấy ngày thôi mà, Ichi sau khi cắn tên tộc trưởng thì nhìn việc kia nó chỉ gầm gừ rồi chăm chú vào tên kẻ thù kia.
Tên kìa thành công rơi xuống đất, hắn đứng dậy lầu bầu :
“ Xém nữa lại bị con heo c·hết tiệt kia chọc trúng”.
Hắn khó chịu nhìn 4 con vật đang bao vây mình, cả bốn con vật liền lâm vào căng thẳng, vì mắt của hắn bị móc nhưng máu không chảy chỉ có thứ gì đó đen sệt chảy ra.
Hắn nhìn bốn con vật rồi cuồng nộ nói :
“ Nào đến đây đi mấy con vật khốn kiếp”.
Dứt lời, cả bốn con vật lao tới, trận chiến một người bốn thú diễn ra làm cho mọi người trố mắt, có tộc nhân đã siết chặt hai tay mình.
“ Thì ra đây là thứ kẻ mạnh có thể làm”.
“ Nếu mình đánh với Ichi thì có thể thắng không?”.
“ Hai con kia tại sao lại mạnh như vậy?”.
Vô số câu hỏi diễn ra trong đầu của các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt, nhóm chiến binh cầm khiên cảm thấy mình vô dụng thật, bọn họ sau trận chiến ban đầu có chút vốn liếng tự tin.
Nhưng khi Ain chia sẽ sức mạnh thì bị mất đi một chút lòng tin, để giờ đây chứng kiến bốn con vật mà có thể đánh tay đôi với tên kia, cái tên mà 5 người mạnh mẽ nhất bộ lạc lại không thể áp đảo như vầy.
Trận chiến càng ngày chênh lệch, khi tên kia đã xuống sức, lúc này hắn đã không thể khỏa lấp việc chênh lệch của hắn và hai người Ngộ.
Chỉ thêm mười phút nữa, tên tộc trưởng kia gục ngã, mắt còn lại của hắn cứ như vậy mà rụng đi, cả thân thể cũng dần rơi rụng và tan biến theo gió.
Đám nhỏ nhìn thấy cảnh này thì nắm chặt tay, dù thù đã trả chỉ là tụi nó không tự tay mình trả thù, Dio nhìn về hướng kia, nơi thằng Ry đang nghỉ ngơi, nếu biết điều này không biết nó sẽ làm gì.
Dio nhìn qua Ain, hai mắt hắn lúc này đã mơ hồ, hắn khó khăn rút lại chia sẻ sức mạnh, việc rút lại việc này cũng không phải dễ dàng, hắn phải tập trung ‘gỡ’ từng dấu ấn của hắn gắn lên người các tộc nhân.
Sau khi làm xong thì hắn cũng về kịp chứng kiến cảnh kia, Ain nhận ra Dio nhìn mình, hắn chỉ lắc đầu, Dio hiểu ý, nó im lặng nhìn cuộc chiến còn lại.
Con ruồi cổ đại vốn tưởng con vật to kia sắp ngủm nên nghênh ngang đứng quan sát trận chiến phía dưới, con rùa còn âm thầm quan sát Ain theo lời dặn của lão già dưới hồ, chỉ là nó không ngờ thằng nhóc ngày nào nay đã trưởng thành không ít.
Trận chiến thay đổi, bốn con vật xuất hiện, điều này làm cho con ruồi hoảng sợ, nó định bay xuống trợ giúp cánh tay phải của mình, chỉ là có một sức mạnh vô hình cố định nó.
Con ruồi cổ đại càng vùng vẫy nhưng vẫn không được, nó hoảng loạn quay cái đầu to tướng của mình, cái tên tưởng đ·ã c·hết nay vẫn đứng sừng sững ở đó nhìn nó.
Con ruồi bất lực nói :
“ Ngươi không hề thì trúng độc?”.
Con rùa chỉ há mồm ra nuốt con ruồi vào mồm, cứ như vậy trận chiến mong chờ nhất lại kết thúc chóng vánh, từ đó trận chiến ở dưới cũng xong xuôi.
Các tên tù binh phần lớn tan biến như tên tộc trưởng, chỉ còn khoảng hơn 400 tên còn sống sót, Ain mệt mỏi đứng dậy, giơ tay lên trời hô to:
“ Chiến thắng”.
Các tộc nhân bộ lạc vui mừng gầm lên, có người buồn bã khi nhìn cảnh xác c·hết của người quen, có người khóc vì mình còn sống.
Các khuôn bậc cảm xúc được hiện ra, các tù binh thì thở dài, nhóm người b·ị t·hương ở trận chiến thứ hai cũng đã được di chuyển qua đây.
cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá
tấu chương xong Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!