TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Số Phận

Chương 131: Quá Khứ (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 131 : Quá Khứ (3)
Thiên ngại ngùng nói :
“Không được đâu, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, làm sao có thể tiến tới với nhau được? Như vậy không giúp hai ta hạnh phúc đâu.”
Càng nói, giọng Thiên càng buồn bã. Anh đã luôn che giấu cảm xúc của mình sau khi được Duyên chỉ dạy trong công việc, vì anh hiểu rằng dù có cố gắng đến mấy, anh cũng không thể với tới cô được.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, đặc biệt là sự khác biệt giữa hai gia đình. Chưa kể, gia đình của Duyên chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Gia đình anh thôi đã đủ nhức đầu, không có sự thống nhất, còn phải chịu sự gò bó của dòng họ. Gia đình anh vẫn còn bảo thủ.
Thiên năm nào cũng phải đi xem mắt hết người này đến người khác, với cái danh cháu đích tôn. Anh phải cưới người mà dòng họ chọn, và họ không cho anh có tiếng nói trong chuyện này.
Gia đình anh cũng vì miếng đất của ông nội mà bỏ mặc anh. Khi còn nhỏ, Thiên từng trách cha mẹ vì không bảo vệ mình, nhưng khi trưởng thành, anh mới dần hiểu được nỗi khổ của họ.
Miếng đất đó chính là sự vun đắp, cố gắng của cha mẹ để giữ lại thờ cúng tổ tiên. Nếu không có họ, thì miếng đất ấy đã bị những người anh gọi là cô, dì, chú, bác đem chia chác từ lâu rồi.
Vì vậy, họ thà chịu con cái mắng mỏ còn hơn sau này về già không có gì để lại cho con cháu.

Đồng tiền là thứ con người tạo ra để giao dịch, nhưng qua thời gian, nó đã trở thành thứ đi ngược lại với mục đích ban đầu.
Với một số tiền đủ lớn, người ta có thể biến một kẻ s·át n·hân thành anh hùng, một k·ẻ g·iang hồ thành thần tượng, và một tên đê hèn có thể thắng trước sự thật.
Người ta thường hay đùa:
“Có tiền mua được tiên, không tiền mới điên cái đầu.”.
Một lão già khác lại nói:
“Tiền không mua được tất cả, nhưng nhiều tiền lại là chuyện khác.”
Một cô nàng tuổi teen thì trả lời:
“Tiền đi đôi với chất lượng, chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được.”
Vậy tiền đã thay đổi như thế nào trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại? Một thứ vốn được tạo ra chỉ với mục đích giao dịch, giờ đây đã biến chất theo thời gian.
Thời cổ đại, con người đã nhận ra sự chênh lệch trong giao dịch giữa các bộ lạc, vì vậy họ thông minh lấy vỏ sò làm đồng tiền đầu tiên. Dần dần, nó được thay thế bằng kim loại như đồng, vàng, bạc, và sau này là tờ polyme.
Vậy điều đó là sai hay đúng? Đồng tiền có lỗi hay chính con người mới có lỗi? Con người đang điều khiển đồng tiền hay đồng tiền điều khiển con người? Đâu là sự thật?

Duyên ngay lập tức nói:
“Em không quan tâm, chẳng phải tình yêu không có ranh giới sao? Chỉ cần chúng ta đồng lòng thì sẽ thuyết phục được họ.”
Thiên bất ngờ, nhưng vẫn cố nói:
“Nhưng sao em lại chọn một người như anh? Anh...”
Duyên liền ngắt lời, cô đặt ngón tay lên môi Thiên rồi nói nhỏ:
“Suỵt, im lặng đi. Em chọn ai thì có lý do cả. So với đám con trai ngoài kia, anh nổi bật hơn rất nhiều. Nếu không chọn anh thì chọn ai bây giờ?”
Thiên á khẩu, không biết nói gì. Trong thâm tâm, anh phân vân giữa hai lựa chọn: con tim thì đồng ý, còn lý trí thì từ chối.
Đây là quyết định khó khăn với anh ngay lúc này, bỗng từ phía sau quán, ông chủ đi lên nhìn cảnh tình tứ nam nữ mà tức giận nói :
“E hèm, Duyên con biết cha con như nào mà, đừng làm khó thằng Thiên”.
“Chú, a, đúng rồi sao lần đó chú không cản cha con lại?”.
Duyên nghe giọng nói sau lưng liền giật mình đứng dậy, sau đó như nhớ ra gì mà trách móc người chú của mình.
Thiên thấy vậy liền thở ra một hơi, tí nữa thì anh bị mất kiểm soát rồi, chú Duyên thì đổ mồ hôi, khó khăn nói :
“Con biết cha con khó như nào mà, chú đâu có thể làm gì hơn”.
“Nhưng… nhưng…”.
Duyên cũng khó chịu nhớ về tính của cha mình, cô bất lực thốt lên vài lời rồi ngưng.
Cả ba người cũng biết khó khăn ở đâu nhưng lại không có cách giải quyết, thở dài một hơi dài, cả ba người lại im lặng nhìn ra bầu trời.
Cả Duyên và Thiên liền quyết định hẹn hò trong âm thầm với sự trợ giúp của người chú, ông ấy cũng thích Thiên, từ một đứa gần như vô dụng khi mới vô làm.
Sau thời gian cố gắng không ngừng của mình, thằng nhóc ấy đã chứng minh cho ông thấy nó có thể làm gì, thời gian dài ông dần nhận ra có vài thứ mà thằng nhóc mang lại, khác với đám hào nhoáng bên ngoài kia.
Ông cũng biết cháu mình có tình cảm với thằng nhóc, nhưng trước một người anh đã chăm sóc mình và các anh em khác suốt tuổi thơ thì ông chịu trận, anh ông đã thay mặt cha mẹ chăm sóc cả bốn anh em ông.
Để cha mẹ ông yên tâm đi làm xa, người anh tuần tảo bỏ học nuôi anh em ông khôn lớn, vì vậy khi có ngày hôm nay, ông rất tôn trọng anh mình.
Ông không muốn anh mình phải hối tiếc việc gì trước khi mất, anh ông đã gửi gắm con mình cho ông chăm sóc, ông cũng coi nó như con gái mình.
Vì vậy mà ông đã cố gắng dấu việc Duyên cháu mình đang có tình cảm với một thằng nghèo ất ơ, chỉ tiếc là đám con nít ranh kia lại ghen ghét đi méc anh ông.
Và Duyên được gửi đi du học, ngay sau đó nhờ những tai mắt hòa nhoáng, chúng cho anh ông toàn bộ thông tin của Thiên.
Để rồi anh ông nằm ở viện phải mang cái thân ấy đến để chấm dứt việc của Thiên, ông cũng nghe mắng, nhưng biết sao được, đời mà có nhiều cái muốn nhưng lại không được.
Sau một thời gian dài, Duyên quay về phụ giúp ông trông coi quán, ông cũng đã lớn tuổi, mất đi Duyên và Thiên càng khiến ông chật vật.

Bạn đang đọc bộ truyện Số Phận tại truyen35.shop

Quản lý tuyển về thì toàn thứ gì, ông phải tự thân vận động nhưng khách càng ngày ít đi, khách quen cũng dần không đến thường xuyên.
Đến khi Duyên về quán mới có dấu hiệu hồi sinh, nhưng cũng không được bao lâu vì cháu ông chỉ quan tâm đến Thiên, ông bực tức nhưng cũng không làm gì.
Ông cố tìm thông tin của Thiên xem như thế nào, rồi một ngày thông qua một đứa từng là nhân viên cũ gửi một tấm ảnh cho ông, trong tấm ảnh là hình dáng quen thuộc.
Thằng nhóc ấy đang cười với anh em trong công ty, với bối cảnh ấy hẳn là một buổi tiệc cuối năm, nhìn thằng nhóc cười tươi ông cũng thầm chúc mừng.
Sau đó thì ông giấu thông tin này với cháu mình, nhưng rồi số phận như trêu đùa với ông, hai đứa nó lại gặp nhau, mối nhân duyên không đứt đi mà còn vững chắc hơn.
Ông cũng toàn tâm toàn ý hỗ trợ hai đứa hơn, ông không muốn anh ông buồn bã nhưng ông cũng phải có chính kiến của mình, tới lúc ông vùng dậy.
Một cuộc cãi vã lớn được diễn ra sau khi thông tin của hai đứa cháu ông được rò rỉ, cũng như lần trước đám hào nhoáng kia lại nhúng tay vào, anh ông đã rất giận dữ.
Ông cũng đã lần đầu to tiếng với người anh, kể từ khi anh nuôi anh em ông từ nhỏ, anh ông im lặng sau khi nghe người em cãi lời mình.
Cả hai anh em im lặng suốt một thời gian, để rồi sau 3 tháng, ông nhận được tin Duyên cùng với gia đình chuyển ra Bắc sinh sống.
Thiên nhận tin này cũng buồn bã, anh biết chuyện này cũng sẽ xảy ra, vì vậy anh cũng không bất ngờ, cả hai người vốn đã không cùng thế giới.
Dù suốt mấy tháng qua, cả hai đã rất vui vẻ và hạnh phúc, đã từ rất lâu rồi anh mới cảm nhận được không khí gia đình, tiếc là nó quá ngắn ngủi.
Thiên từ xa tiễn Duyên lên máy bay rồi quay về, anh vẫn còn gia đình mình, hắn vẫn còn công việc vừa nhận.
Anh cũng nghe chú Duyên cũng đã sang quán rồi cùng Duyên ra bắc với anh em ông, anh cũng không còn nơi nào để ghé thăm mỗi ngày, kỉ niệm cả hai cũng đã tan biến theo chuyến bay.
Hơn một tháng tiếp theo, Thiên dồn tâm trí vào công việc mới, với sự tháo vát được rèn giũa mấy năm qua, anh được mọi người khen ngợi rất nhiều, mấy sếp thì cười tít mắt như vớ được ngọc.
Nhưng trong thâm tâm, Thiên cũng không thấy vui chút nào, có lẽ anh vẫn còn vương vấn tới Duyên, ông trời dường như thấu cảm với anh.
Một hôm, Thiên bị ốm phải nghỉ dưỡng ở nhà vài ngày, dù lo lắng nhưng các sếp cũng không làm gì khác cho người đưa anh về trọ, khi tới trọ, anh bước xuống xe.
Người mệt mỏi bước đi về phòng, anh mệt mỏi nhưng vẫn mơ hồ thấy một bóng người con gái ở trước cửa phòng mình.
Còn chưa hiểu chuyện gì, bóng hình kia đã nhìn thấy anh, rồi lao vào ôm lấy anh, ngạc nhiên Thiên đẩy người kia ra.
Sau đó là bất ngờ, khi trước mặt anh là Duyên, người vốn phải ở miền Bắc mới đúng, anh khựng lại không biết nói gì.
Duyên đưa tay lên trán anh rồi hoảng hốt nói :
“Sao nóng vậy nè, đưa em chìa khóa, em mở cửa cho, không gió vào lại mệt”.
Trong vô thức, anh lấy chìa khóa đưa cho Duyên, cô nhanh chóng mở cửa rồi dìu anh vào.
Nằm trên nệm, Thiên vẫn chưa tỉnh người khi bạn gái đang nấu cháo cho anh trong căn bếp, Duyên vừa nấu, vừa lèm bèm :
“Người đâu mà ăn uống khô khan dễ sợ, ngày mai em đi chợ bổ sung cho, coi nào, thiếu gia vị quá trời luôn nè. Uhm, được rồi, ể anh sao vậy Thiên?”.
Duyên nấu xong, nếm một chút cảm nhận vị ổn, cô múc ra một chén đưa tới trước mặt Thiên, anh giật mình, nhìn bạn gái lo lắng, anh nói :
“À, không có gì, sao em về đây?”.
“Em bỏ nhà, dự định em ở đây tới khi hết đời, coi nè em có mang theo rất nhiều, em biết thế nào anh cũng sẽ không sắm vài thứ”.
Nghe Thiên hỏi, Duyên liền hí hửng trả lời rồi cô lấy cái vali ra rồi mang vài thứ ra cho anh xem, Thiên bất ngờ trước lời nói của cô liền hoảng hốt nói :
“Sao em nói gì? Bỏ nhà á, rồi cha mẹ em gì sao? Làm gì vậy Duyên?”.
Duyên bất ngờ, cô ứa ra những giọt nước mắt, nức nở nói :
“Hic hic, anh không thương em hả, người ta đã cãi lời cha mẹ ra với anh, mà anh còn kêu quay về, phải hiểu em thương anh lắm mới làm vậy không hả, oa oa”.
Nói rồi cô lao vào lòng ngực Thiên, những cú đấm nhẹ hều được làm ra, nhưng lại gây sát thương cực lớn với Thiên.
Anh không biết làm gì khác ngoài việc ôm cô rồi xoa tấm lưng nhỏ nhắn, kèm theo những lời an ủi :
“Đâu có anh yêu em mà, chỉ là anh sợ cha mẹ em lo lắng mà thôi, nít nè, khóc làm cô gái của anh xấu đó”.
“Ai là cô gái của anh, mới vừa đuổi người ta mà, hic hic”.
Duyên trong lòng anh khó chịu nói, anh mỉm cười rồi cứ giữ nguyên như vậy, cả hai im lặng, tới lúc cháo đã nguội từ bao giờ.
Ổn định được tâm tình, Duyên chui ra rồi nhìn Thiên, cô quan sát mọi góc cạnh khuôn mặt anh rồi sờ vào những vết sẹo do công việc để lại nói :
“Nó đau không?”
Thiên chỉ mỉm cười rồi cầm lấy tay Duyên nhẹ nhàng nói :
“Không, đối với anh chỉ xa em mới đau mà thôi”.
Duyên bật cười rồi quay người, lấy chén cháo đi hâm lại, Thiên thở dài, anh quá hiểu tính của cô.
Một con người bất chấp, cương quyết với quyết định của mình, nếu Duyên đã chọn về với anh thì cô sẽ không chịu quay lại ra Bắc, chỉ khi cha cô đồng ý cho cuộc tình này.
Nắm chặt tay, Thiên thề sẽ cố gắng kiếm tiền để lo cho cả hai, chỉ khi anh có tiền thì cha cô sẽ không thể ép hai người được.
Mà anh không biết vì sao Duyên lại tìm được nhà trọ của anh, dù trước đó cả hai hẹn hò bí mật nhưng anh chưa từng tiết lộ nhà trọ mình ở.
Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ anh phải thưởng thức tình yêu của mình mới được, từng muỗng cháo được chính người yêu đút cho làm anh hạnh phúc.
Chỉ khi yêu nhau mỗi hành động vô tri cũng khiến con người ta lại cảm thấy hạnh phúc tuyệt đối, nhân loại có thể đưa ra mọi định nghĩa cho mọi thứ, nhưng tình yêu lại không thể.
Tình yêu là một thứ không thể định nghĩa bằng lời nói, chữ viết mà nó sẽ được định nghĩa bởi chính người trong cuộc, mỗi tình yêu lại có những định nghĩa riêng biệt.
tấu chương xong. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Số Phận, truyện Số Phận , đọc truyện Số Phận full , Số Phận full , Số Phận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top