Chương 83 : Âm Mưu
“ Chạy mau, mẹ nó sao lại là lúc này chứ “.
Ở phía sau người đang nói có vô số người bị chậm nhịp mà rơi xuống đất, rồi những tiếng hét vang đến người kia cắn răng rồi nhanh chóng biến mất trong khu rừng, ngay sau đó từ nơi tiếng la hét kia truyền tới vô số tiếng hò hét :
“ A haha thần hộ mệnh, thần hộ mệnh, g·iết hết những kẻ đó cho ta “.
“ Ô ô ô “.
Tên tộc trưởng bộ lạc Tê Giác ngồi trên lưng một con tê giác to lớn ngồi cười hả hả sau khi chứng kiến đám chuột nhắt kia chạy trối c·hết sau khi thần hộ mệnh của bộ lạc hắn xuất hiện, chỉ là lúc này sắp đêm tối rồi nên toán truy đuổi kia nhanh chóng quay lại bộ lạc, nếu không lại bị đám chuột kia trả thù thì coi như lỗ nặng. Sau khi đám người kia quay về thì tên chạy thoát kia mới rón rén nhặt nhạnh những mảnh t·hi t·hể đồng nghiệp rồi biến mất trong bóng tối, chỉ sau vài giờ thì từ trong bóng tối có vô số thân ảnh xuất hiện gần bộ lạc kia, trong tích tắc vô số bó đuốc được quăng vào khu vực bộ lạc Tê Giác kia.
Sau khi phóng hỏa đám người kia liền biến mất, còn thần hộ mệnh kia vừa mới vào giấc nghỉ thì nó nhận ra những mùi lạ liền muốn t·ấn c·ông thì trong bộ lạc xuất hiện những đốm sáng, rồi gió từ đâu thổi mạnh vào làm cho sự những ngọn lửa vốn đang lách tách thành những tiếng rít to :
“ Cháy, cháy mau dậy d·ập l·ửa mau “.
“ Oa ba ơi mẹ ơi, hai người đâu rồi, đau quá “.
“ Nhanh d·ập l·ửa đi “.
Sự việc diễn ra quá nhanh dù cho có thần hộ mệnh ở bên, ai mà nghĩ rằng có người cả gan đến mức bất chấp có thần hộ mệnh ở đây đám đốt lửa, nhưng chính sự chủ quan lại khiến cho bộ lạc Tê Giác gần như bị động trong khoảng vài phút, với thời gian này thôi đã đủ cho ngọn lửa bao trùm một góc bộ lạc vô số người b·ị t·hương và c·hết. Tài sản thì chưa tính tới còn lương thực nữa, ngọn lửa lớn đến mức mà sáng cả một góc khu rừng, Tê Giác thần lúc này mới sực nhớ ra thảm cảnh của bộ lạc nó liền dùng thân hình của mình mà ngồi xuống chỗ đ·ám c·háy.
Chỉ là khi đ·ám c·háy dập tắt thì những con người xấu số kia cũng không còn nguyên vẹn kể cả những người đang hỗ trợ dập tắt đ·ám c·háy, lão Vu lúc này hoảng sợ thật rồi việc làm của thần là đúng và nhanh nhất nhưng ở dưới thì làm sao mà hiểu, nhìn những gương mặt u oán của tộc nhân lão Vu khụy xuống mà nói :
“ Hết thật rồi, hết thật rồi “.
Tên tộc trưởng ở bên thì khuôn mặt đầy sự âm trầm, hai mắt hắn đầy sự tức giận tột độ, chỉ vài giờ trước trước thôi bọn hắn còn hô hào đuổi g·iết đối phương bây giờ đây gió đã đổi chiều. Lòng dân rất dễ đổi thay đặc biệt còn ở thời đại này, chỉ khi bạn làm cho gia định họ sống tốt thì họ theo bạn, khi bạn có lỗi với gia đình họ thì họ xem bạn là thù, một chiêu này không phải do Ain bày ra thì ai.
Ain thậm chí dùng chính tộc nhân của mình để cho những người khác bước lên cùng con thuyền tiêu diệt kẻ thù với hắn, cho những người khác nhìn thấy thảm cảnh của đồng tộc mà quyết tâm trả thù cho đồng đội, và Dio là người làm mọi chuyện cho Ain, Dio thật ra trong chiến dịch này chỉ là bình phong, thay mặt cho Ain, Dio có khó chịu không ? Đương nhiên là có nhưng những kẻ c·hết kia cũng không phải tốt lành gì, khi nghe tới bộ lạc kia mạnh mẽ thì họ đã xuất hiện manh nha đầu quân qua bên đó, Dio khi nghe tin này nó tức giận rất nhiều thậm chí còn làm vỡ cái bàn trong nhà của Ain.
Nhưng rồi nó phải đặt cái lợi ích của bộ lạc lên đầu như mọi người, Dio phải là người thay Ain t·rừng t·rị đám người âm mưu đó, nó chấp nhận sự thật nó là người đẩy những con người kia vào chỗ c·hết mà không ai nhận ra, nó chấp nhận sự ám ảnh nhưng nó thà làm vậy chứ không muốn những kẻ kia bán đứng bộ lạc. Nhìn đ·ám c·háy đã dập tắt Dio ở trong khu rừng nắm chặt hai bàn tay rồi thả lỏng cùng đám người kia biến mất, chỉ có ba người là lão Vu, tộc trưởng và Tê Giác thần căm phẫn nhìn vào phía khu rừng.
Sáng ngày hôm sau, các tộc nhân của bộ lạc Tê Giác chưa hoàng hồn của đêm hôm trước đã bị tiếng tộc trưởng đánh thức :
“ Dậy mau, tập hợp lại “.
Dù mệt mỏi những kẻ thuộc nhóm đi săn cũng cố gắng tỉnh táo còn những người còn lại nhìn âm thầm đưa khuôn mặt chứa đầy u ám về phía tiếng nói, tên tộc trưởng cũng nhận ra nhưng hắn không còn biết phải làm sao cả. Rồi suốt một giờ đồng hồ tên tộc trưởng ngồi luyên thuyên những lý do nào kẻ địch sợ hãi trước sức mạnh của chúng ta nên mới đánh lén, nào chúng ta cần hợp sức lại đánh tan nguy hiểm,...
Nhưng có ai mấy quan tâm việc đó, họ chỉ muốn được đi ngủ để quên đi cơn ác mộng kia, nếu mạnh mẽ thì sao lại mất mát nhiều người chỉ để thăm dò rồi thu lại không được bao nhiêu thông tin, rồi khi l·ửa b·ùng l·ên những người đứng đầu bộ lạc làm gì. Tên tộc trưởng nhìn toàn dân không thấy sự phản ứng nào mới nghiến răng căm phẫn, thở ra một hơi hắn hô to :
“ Xuất phát “.
Vô số tộc nhân bộ lạc Tê Giác liền xuất phát vào khu rừng, số lượng đúng là kinh người khi cả bộ lạc sau những ngày khó khăn giờ đây cũng còn số lượng lớn, gồm khoảng 500 người chiến đấu, hơn 400 người ở lại bộ lạc những con cháu Tê Giác thần cũng xuất hiện cưỡi những người mạnh mẽ và trung thành của bộ lạc. Số lượng tê giác của khoảng 200 đầu, là gần ba phần năm lực lượng là quân đánh bộ, với lực lượng kỵ binh cơ bản này thì là ác mộng với người khác còn với Ain là chuyện nhỏ, hắn ban đầu chỉ lo Tê Giác thần mà thôi nhưng bây giờ đã khác.
Từng đoàn người đi vào trong khu rừng hướng thẳng tới bộ lạc Lạc Việt nhưng không ai nhận ra rằng họ đã vào tử địa, ban đầu khi bộ lạc Tê Giác đi vào trong khu rừng họ chỉ cảm nhận được sự âm u đến đáng sợ chứ không thấy gì cả, do có thần hộ mệnh ở bên cạnh giúp họ trấn an phần nào, chỉ là mọi chuyện lại không thuận lợi được bao lâu.
“ A cứu ta…cứu taaaaaa…”.
Một tiếng kêu thất thanh vang lên khi một tên xui xẻo dẫm vào hố chông, người đi cùng với tên kia khuôn mặt còn đầy sự ngơ ngác, có một vài người nhìn thảm cảnh của đồng bạn thì hoảng sợ mà quay đầu chạy, từ trên lưng một con tê giác có một kẻ lao xuống dùng giáo đâm vào những tên chạy trốn kia. Tên tộc trưởng hai mắt nhìn về phía trước rồi nói :
“ Bất cứ tên nào bỏ chạy g·iết ngay tại chỗ “.
Quân lệnh được đưa ra những kẻ muốn trốn chạy cũng phải dừng lại hành động của mình trước khi giống những t·hi t·hể còn ấm kia, đoàn người tiếp tục di chuyển bước qua cái xác dưới hố chông ai cũng thấy rùng mình, tốt nhất bản thân cẩn thận không lại giống tên này. Đi ở phía trước mấy tộc nhân vừa hồi hộp vừa run rẩy dò đường, bọn họ dùng những mũi lao chọc chọc những mảnh đất phía trước an toàn rồi mới tiến lên điều này làm cho tốc độ di chuyển của đoàn người chậm chạp trông thấy.
Tên tộc trưởng nhìn thấy tình trạng của bộ lạc thì trong lòng cảm thấy như lửa đốt, hắn cảm thấy có thứ gì đó không ổn :
“ Này ở trên làm gì vậy mau lên coi “.
Một tên thuộc hạ vội bước xuống chạy về phía trước rồi nhanh chóng trở lại báo tình hình cho tộc trưởng, nghe xong thì lão Vu ở bên cạnh nói nhẹ :
“ Thôi ngươi nóng làm gì cứ để tụi nó dò đường thà lâu một chút còn hơn m·ất m·ạng “.
Dù lão Vu đã lên tiếng rồi nhưng tên tộc trưởng cũng không yên lòng, hắn cầu mong nhanh chóng vượt qua khu rừng này, chỉ là lời cầu mong của hắn không như ý muốn khi từ xung quanh vị trí của đoàn người vô số mũi tên bay ra. Số người b·ị t·hương chỉ trong phút chốc tăng vọt khoảng 30 người, dù vậy so với tổng tộc nhân của bộ lạc Tê Giác thì như muối bỏ biển, dù vậy tinh thần của những người họ lại giảm đi nhanh chóng.
Những tộc nhân của bộ lạc Tê Giác theo bản năng tụ lại một chỗ còn những con tê giác sẽ đi vòng ra ngoài bảo vệ, đúng là chiến thuật này phù hợp nếu có khiên che chắn ở trên đầu, nhận ra tình hình tốt đi Dio vội hét to :
“ Mau bắn đi, bắn vào ở trung tâm ấy “.
Nghe nói của người đứng đầu thì tất cả thành viên chiến dịch hướng mũi tên vào trung tâm, nơi đang có một cục thịt bị nhồi bởi đám tê giác, những người bộ lạc Tê Giác bây giờ mới nhận ra sai lầm vội tản ra nhưng không được vì họ bị đám tê giác chèn ép. Vì sinh tồn bọn họ đành lấy xác của n·gười c·hết che chắn cho những người khác, thấy tình hình thay đổi Dio lại nói :
“ Chuyển sang đám thú kia mau “.
Tất cả thành viên lại chuyển hướng sang đám thú to như núi kia, nếu nhắm người thì đám người dự bị mới học thì là chuyện quá khó nhưng nhắm vào ‘ngọn núi’ kia thì nhắm mắt cũng bắn trúng, dù lớp da của tê giác rất dày nhưng mũi tên của bộ lạc Lạc Việt là bằng sắt thì muốn hay không với số lượng lớn thì cũng phải có mũi tên xuyên qua lớp da kia. Đau đớn bọn tê giác phẫn nộ mà chạy về phía những mũi tên xuất hiện, lá chắn biến mất những tộc nhân bộ lạc Tê Giác lại lâm vào tìm cách chạy trốn khi những mũi tên kia tìm đến, tên tộc trưởng thấy những con tê giác kia bỏ chạy thì mới đi theo con tê giác chiến kỹ của mình, lão Vu được Tê Giác thần bảo hộ.
Một tiếng minh tê vang lên từ Tê Giác thần những con tê giác bình thường bỗng mắt chuyển sang đỏ máu trên đường truy tìm kẻ bắn tên thì nó húc văng những khúc cây, hay cả thân cây chứa mùi lạ, ở phía trên nhóm thành viên của Dio thì nhanh chóng rút lui. Để lại một mảng không gian đầy mùi máu, những tiếng rên rỉ đau đớn, tên tộc trưởng sau khi quay lại thì bực tức mà trút giận lên những mũi tên, sau một vài phút thì những con tê giác kia cũng quay lại lúc này lão Vu mới lên tiếng :
“ Thần đã nắm bắt nhóm người kia ở đâu rồi “.
( Như đã nói thì sau 4 ngày điên cuồng thì tui xin phép off vài ngày nghỉ lễ, khi nào quay lại tui thông báo sau, nhân dịp này cầu đề cử, cầu đánh giá 5 * cầu bình luận, cầu donate hoan hỉ hoan hỉ ).
tấu chương xong. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!