Chương 85 : Tàn Cuộc
Sau khi thu dọn chiến trường và dẫn tù binh đi về chỗ ở phía ngoài bẫy cái phễu, trong đoàn người đi ra đặc biệt có một cái xe kéo, nằm trong xe kéo là hai thân ảnh quyền lực nhất của bộ lạc Tê Giác. Tên tộc trưởng nằm rên rỉ vì hắn b·ị đ·ánh gãy hai chân, chỉ là hắn không hiểu vì sao mà lão Vu nằm chung với mình, hắn nghĩ :
“ Làm sao mà bọn người này có thể bắt lão Vu được, chẳng phải lão Vu đi theo thần hộ mệnh sao ? Tại sao bọn họ không xử lý mình và lão Vu ? Bọn họ là ai ?”.
Nằm trên xe kéo tên tộc trưởng mới có thời gian quan sát, hắn lúc này mới chú ý rằng những người kia không chỉ ốm yếu như thành viên của mình mà lại mập mạp đáng sợ, điều này chứng tỏ họ là một bộ lạc lớn, mà xung quanh đây làm gì có bộ lạc nào lớn ? Điều này càng làm nghi hoặc của tên tộc trưởng càng lớn, nhìn v·ũ k·hí của họ cũng lạ và sắc bén hơn cây lao đá của mình, càng củng cố nhận định của hắn về thân thế của đám người này.
Sau chừng 15p nằm suy nghĩ lúc này tên tộc trưởng mới cảm nhận rằng cái xe kéo đã dừng lại, rồi có hai người dựng hắn vào lão Vu dậy ra một chỗ, từ khi hắn được dựng dậy thì hai mắt hắn tiêu cự nhỏ đi trông thấy, vì khung cảnh trước mắt hắn là hình bóng thần hộ mệnh của mình đang nằm dưới chân một con rùa to lớn gấp đôi thần hộ mệnh của mình. Con rùa ấy đang ăn cái đầu của thần hộ mệnh, phía dưới là vô vàn cái xác của những con tê giác còn những tộc nhân chạy đi trước chỉ còn khoảng hơn 200 tên đang được trói ở một bên, tên tộc trưởng mới chú ý tới vì sao mà tộc nhân của mình không ai chạy đi được.
Vì xung quanh khu vực này vô số vật lạ chặn đường, hắn không hiểu vì sao mà thứ đó có thể chặn được trước sức mạnh của những con tê giác, chính những tên tù binh chạy trốn còn đang không hiểu vì chiến tê lại ngã nhào sau khi tông những thứ đó. Tên tộc trưởng và lão Vu được đặt trước những tù binh, rồi từ xa một bóng hình xuất hiện sau khu rừng kèm theo đó một đoàn người, tên tộc trưởng mới hoảng sợ vì đó là những người ở lại bộ lạc của hắn.
Hoàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu của tên tộc trưởng như để sát muối vào v·ết t·hương, trong đoàn người có một tên nhỏ nhắn so với đám người kia lên tiếng :
“ Báo nhiệm vụ hoàn thành “.
“ Tốt lắm Tel “.
Dio nhìn Tel mà khen, sau đó nó nhìn tình trạng của tên tộc trưởng mà mỉm cười rồi chờ cho nhóm tù binh mới ổn định lại, Dio mới hướng nhóm tù binh mà nói :
“ Đầu tiên xin chào ta là Dio thuộc bộ lạc Lạc Việt, chính là bộ lạc mà các người muốn t·ấn c·ông vào mùa xuân tới “.
Nghe tới đây nhóm tù binh trở nên ồn ào, vô số tiếng tranh luận, bàn tán nào bộ lạc nào vậy ? Từ khi nào chúng ta muốn t·ấn c·ông những người này ? Bọn họ là bộ lạc kia ? Vô số câu hỏi từ miệng nhóm tù binh truyền tới tai của Dio, nó mỉm cười nhớ lại lời của Ain trước khi chiến dịch bắt đầu :
“ Khi con người ta lâm vào bất lợi họ thường né tránh, họ cố gắng giảm tải trách nhiệm của mình tới sự việc, như c·hiến t·ranh thường là ta nào có muốn xâm lược ngươi, đương nhiên khi đó là thua cuộc, thắng cuộc thì họ hò vang, ăn mừng. Chính vì vậy mày không vì nghe lời than vãn đó mà nhân từ phải cho họ thấy hậu quả khi có ý mình tới bộ lạc của mình, phải cho họ vào đường cùng, vùng vẫy thì c·hết, đầu hàng thì sống họ chỉ có hai lựa chọn chính là lúc đó “.
Dio nhớ lại lời dặn mà khâm phục trước suy nghĩ thấu đáo của hắn, nếu không có lẽ lời dặn từ trước thì nghe lời những này có lẽ nó đã siêu lòng mất rồi, họ muốn trốn tránh trách nhiệm vậy thì Dio cho họ có cái cớ chính thống vậy.
“ Hmm, được rồi ta biết các người có người không biết chuyện này, ta cũng hiểu nhưng ta làm sao nói với những người ngã xuống của bộ lạc ta đây “.
Nhóm người tù binh nghe vậy ban đầu còn mừng rỡ khi sắp được tha nhưng rồi lại nghe lời kia thì ù cạc không biết tên kia muốn gì, Dio càng chăm chú quan sát những biểu hiện gương mặt nhóm tù binh thấy ổn nó mới nói tiếp :
“ Vậy thì tại sao mọi người lại b·ị b·ắt ?”.
Một câu hỏi tưởng chừng dễ dàng trả lời lúc này đối với nhóm tù binh lại càng khó trả lời, vì sao họ b·ị b·ắt ? Không lẽ trả lời tại mình muốn t·ấn c·ông họ, như vậy lại đi ngược với lời than vãn trước đó, một câu hỏi làm cho tất cả mọi người ở đây dường như lâm vào bị động mà không thể trả lời. Và Dio sẽ giải đáp cho họ :
“ Là vì ai mà mọi người b·ị b·ắt ? Vì ai mà những người thân yêu của mọi người phải đi xâm lược và c·hết ? Vì ai mà chúng tôi phải vì bộ lạc mà phản kháng, phải mất đi những người yêu thương để bảo vệ bộ lạc của mình ? Là vì ai ? “.
Một loạt câu hỏi từ miệng của Dio vang ra làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, đúng rồi là ai đẩy họ vào con đường mất cha, mất mẹ, mất đi nơi sinh sống, mất đi sự tự do, ánh mắt của tất cả dường như hướng về hai thân ảnh trước mắt. Tên tộc trưởng nghe hết câu chuyện hắn lúc này đã hiểu vì sao nhóm người kia không xử lý mình và lão Vu rồi, hắn đã hiểu tác dụng trong câu nói của tên kia, hắn là con cừu đen để hiến tế.
“ Quá thâm độc “.
Là những từ mà tên tộc trưởng có thể thốt lên, hắn thật sự không nhận ra rằng mình bỗng nhiên thông minh lên bất thường có lẽ trước khi c·hết con người dường như được khai thông bộ não, chỉ là như thế không đủ giúp thoát khỏi tình hình này. Dio hài lòng trước phản ứng của nhóm tù binh, hắn chỉ tay vào tên tộc trưởng rồi nói :
“ Đây là hai kẻ và đồng bọn của hắn âm mưu t·ấn c·ông bộ lạc chúng tôi, cũng là kẻ đưa đẩy mọi người vào hoàn cảnh này, nếu căm phẫn trước hành động thiếu suy nghĩ của hắn mọi người có thể dùng thứ này để hả giận “.
Nói xong Dio thảy một cây lao đá của bộ lạc Tê Giác mà nó nhặt được trước mặt nhóm tù binh, lúc này nhóm tù binh trở nên hoang man bảo bọn họ trút giận, vì sao phải làm vậy ? Dù gì người kia cũng là tộc trưởng của bọn suốt mấy mươi năm, giận thì giận chứ bảo họ g·iết thì làm sao họ làm được. Chưa hết là Dio không hứa hẹn gì khi g·iết tộc trưởng, chẳng hạn như được gia nhập bộ lạc của hắn hay được thả hay gì đó tương tự, chính vì vậy càng làm cho nhóm tù binh phân vân, tâm lý đấu tranh dữ dội.
Dio càng nhìn tình cảnh của nhóm tù binh thì càng khâm phục Ain, nó từng trao đổi với Ain rằng :
“ Ain vậy đám tù binh thì làm sao ?”.
“ Uhm cái đó đơn giản thôi, chỉ cần mày làm cho họ một con thuyền rồi cho họ lựa chọn một lên thuyền hoặc rớt xuống sông “.
Dio nghe xong liền khó hiểu hỏi lại :
“ Là sao ?”.
“ Là mày cho họ sự lựa chọn một theo mình hai là c·hết, còn dám phản kháng cứ g·iết hết, chỉ có kẻ yếu mới khống chế dễ dàng, nhưng không vì thế mà dồn họ vào đường cùng, cho dù ta có v·ũ k·hí tốt hơn nhưng số lượng tù binh lại lớn. Phải dồn họ nhưng lại cho họ một sự lựa chọn khi gần tới đường cùng, họ yêu cầu điều kiện thì mình không cho mà phải làm theo điều mình muốn mới đạt được sự lựa chọn mà ta đã chọn từ đầu, không cho họ được chọn điều kiện “.
Dio nghe xong thì câu hiểu câu không, chính Ain còn chưa hiểu hết câu của mình, hắn sinh ra trong thời gian hòa bình nên không hiểu việc xâm lược là như thế nào, nhưng chính những nhân chứng sống và tri thức đã giúp hắn hiểu một góc của cái gọi là nhân quyền và tự do. Kẻ xâm lược muốn đạt mục đích thì cần một cái cớ, cần sự kẻ thù chung để lôi kéo, cần một củ cà rốt đưa cho con thỏ nhưng cũng cần cây gậy để nhắc nhở, Ain trước tương lai của bộ lạc và mình chỉ có thể áp dụng cái thứ đã từng tàn phá đất nước mình kiếp trước.
( Nếu đọc tới đây mà bạn còn khó hiểu thì hãy thông cảm vì chính tui cũng đang phân vân nhưng có thể hiểu rằng Ain muốn bộ lạc của mình tốt hơn mà không từ thủ đoạn cái này tui từng gợi ý các chap trước đây, nhưng không vì thế mà Ain áp đặt hoàn toàn mà thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh, nếu bạn đứng trước lợi ích quốc gia thì mình nghĩ suy nghĩ của Ain là đúng chỉ là cách làm có chút sai mà thôi ).
Sau khi nghe lời của Ain thì Dio mau chóng suy nghĩ lại những lời nói rồi biến hóa trong cuộc trò chuyện với nhóm tù binh, kết quả lại khả quan hơn Dio từng nghĩ, lúc này Dio lại hối thúc nhóm tù binh thêm :
“ Sao vậy các vị không muốn trả thù à ?”.
Nhóm tù binh khổ rồi, bọn họ nhìn tộc trưởng rồi nhìn cây lao trước mặt, việc đấu tranh tâm lý càng áp bức hơn bao giờ hết, có người bấu chặt hai tay vào thái dương của mình như muốn loại bỏ suy nghĩ kia, chỉ là bọn họ không có sự lựa chọn, nhìn những kẻ kia hai tay đang siết vũ khi sắc bén bên cạnh. Sự lựa chọn giữa việc sống và lương tâm đã có hồi kết, bọn họ đầu hàng, bọn họ chấp nhận cái mác theo suốt cuộc đời mình để bước lên con thuyền đối phương đã tạo ra, họ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Có người đầu tiên lao đi cầm cây lao bắt đầu trút giận, có người đi đầu thì sẽ có kẻ đi theo sau, nhìn bọn họ vừa trút giận nước mắt vừa rơi như thể họ thật sự rất giận vì họ yếu đuối vì người này mà khiến họ lâm vào tình thế như vậy, chính kẻ này đã làm cho họ phải gắn cái mác phản bội suốt quãng đời của mình. Những người bộ lạc Lạc Việt nhìn tình cảnh này mà lắc đầu ngao ngán, chỉ có những người có chức vụ cao như Dio, Ry,.. mới hiểu việc này có ý nghĩa như thế nào, nếu là họ thì cũng sẽ như đám người kia, sống mới là ý nghĩa tối cao nhất trong thời đại này, ai mà không muốn sống chỉ là khi nào chạm tới cái ngưỡng mà bọn họ không thể chọn mới thà hy sinh còn hơn sống sót.
Chờ cho nhóm tù binh trút giận xong, Dio mới cho người tách bọn họ ra, cả hai thân thể của tên tộc trưởng vào lão Vu đã không còn nhận ra hình dạng nữa, Dio nhìn vậy cũng chỉ thở dài ra lệnh an táng cho họ ở một góc khu rừng, còn những tù binh được đưa về bộ lạc. Dio nhìn chiến trường mà thở dài :
“ Kết thúc rồi “.
Một lần nữa c·hiến t·ranh đã đi qua chỉ là lần này hậu quả lại lớn hơn nhiều, Pu cùng các thành viên hậu cần nhanh chóng chạy tới sau khi nhận được thông tin chiến dịch bắt đầu, vừa là tiếp tế vừa hậu cần cho mọi trường hợp. Lực lượng này còn đông hơn quân chiến đấu nhưng chất lượng lại thấp hơn rất nhiều, nhiều xe kéo chở vũ khi hư hại trong cuộc chiến mang về, sắt là vật liệu hiếm nên bộ lạc của Ain không dám bỏ sót một mũi tên dù chúng dính trên cây cũng phải gỡ xuống.
Đoàn xe kéo lần lượt được bầy heo rừng chở về nào thức ăn, v·ũ k·hí, vật liệu,... tất cả mọi thứ của bộ lạc Tê Giác được vét sạch mang về, đặc biệt là một lượng lớn thịt tê giác, thứ to lớn nhất là xác Tê Giác thần được cháu lão Quy dùng thần lực mang về. Do quãng đường khá xa nên thời gian mà nhóm tù binh về tới nơi cũng đã là cuối mùa đông, nhìn đoàn người dần xuất hiện sau khu rừng Ain ở bên ngoài hai mắt hắn nhăn nhó, dường như hắn vẫn có gì đó không hài lòng.
tấu chương xong. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!