“Đúng vậy Tiểu Lý, những người đó còn vây quanh cái cây ăn quả ngươi trồng cho ta nữa, rõ ràng trái cây trên đó còn chưa chín nữa. Ba tên quỷ chết đói…”
“Bọn họ có chuyện, hình như là đến tìm ngươi đó, ngươi có thể phải cẩn thận…”
Tất cả mọi người đều nói chuyện, tốt bụng nhắc nhở hắn.
Lý Phàm suy nghĩ một chút, cô nương theo miêu tả của bọn họ, có chút giống với Mộ Thiên Ngưng mà hắn gặp ở Hồng Diệp Cốc lúc trước…
Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, chính hắn còn nghèo khó hai bàn tay trắng, đối phương có thể muốn cái gì ở hắn?
“Xin hỏi Lý tiên sinh có ở chỗ này không?”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy ba người Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng của Ly Hỏa Tông đã ở phía trước.
“Tiểu Lý, chính là bọn họ.” Đại thẩm chỉ tay nói.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Mộ Thiên Ngưng, không nhịn được cười một tiếng, thực sự là cô nương này.
Có điều nhìn qua… Cũng không giống mấy tên ăn mày mà.
“Hai vị tông chủ… Hắn, hắn chính là vị tiền bối kia.”
Mộ Thiên Ngưng nói nhỏ.
Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, nhất thời nhìn về Lý Phàm đánh giá một lúc, nhưng lại hoàn toàn không nhận thấy được một chút linh lực dao động.
Giống như một người bình thường vậy.
Vu Khải Thủy nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, coi như là cường giả Đại Thừa Kỳ cũng phải có khí tức phát ra xung quanh, nhưng người trước mặt lại không có, chẳng lẽ còn ở phía trên cả Đại Thừa Kỳ?
Nhân vật này quá đang sợ, ở toàn bộ Thiên Huyền Giới, chắc chắn phải là một người có danh tiếng.
“Sư tôn… Ngài xem!”
Ngụy Ngọc Sơn cũng chỉ vào “bó củi” ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!