“Đây làm sao có thể dùng một cái động phủ để hình dung…” Cả người Vũ Khải Thủy thất thần, lẩm bẩm nói: “Đây rõ ràng… Rõ ràng là một thế giới…” Càng có tu vi mạnh mẽ, càng có thể cảm nhận được sự mênh mông vô cùng của nơi này, sâu không lường được. Ngược lại tu vi của Mộ Thiên Ngưng thấp, cho nên cũng không có cảm nhận được sâu sắc như vậy. Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy rất thoải mái, rất tự nhiên. Đi đến trước mặt ngôi nhà nhỏ này, cả người đều yên tĩnh trở lại, giống như quên đi tất cả mọi phiền não, đạo tâm lại có thể trở nên vô cùng bình tĩnh. “Nơi này mới thực sự là nhà của tiên nhân, tự nhiên, tùy ý, đã siêu thoát ngoại vật rồi…” Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm rằng một vị nhân vật lớn có tu vi thông thiên như vậy lại có thể ẩn cư ở chỗ này, làm bạn cùng với thiên nhiên hoa cỏ… Có lẽ, đây mới thực sự là tu chân.
“Vào đi.” Lúc này, Lý Phàm đã mở cửa ra, quay đầu lại nói. Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn đều hít một hơi thật sâu, lúc này, bọn họ giống như một người dân nghèo, đối mặt với đại điện huy hoàng, có chút luống cuống chân tay. Bọn họ đi theo Lý Phàm vào bên trong. “Trong gian nhà này thật sự nồng đậm đạo vận, ta cảm giác mình sắp nhập định rồi.” Ngụy Ngọc Sơn sợ hãi nói, lão ta nhận ra được gông cùm xiềng xích đã nhiều năm chưa từng nới lỏng, bây giờ lại có khả năng đột phá. Cái này quá đáng sợ. “Không ngờ tiền bối còn nuôi gà, trồng rau…”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!