Từ khi Úc Thư ký hợp đồng, đã ba ngày chưa gặp Phó Hàn Dương và những
người khác. Trong ngôi nhà rộng lớn này chỉ có Úc Thư cùng vệ sĩ và
người hầu. Mỗi ngày cậu đều cảm thấy buồn chán, ngoài xem phim
đọc sách thì cậu không có trò giải trí nào. Vì vậy thi thoảng cậu sẽ trò chuyện tâm sự cùng người hầu và vệ sĩ. Đã trôi qua nhiều ngày, Úc Thư khá thân hơn với bọn họ. Song, Úc Thư không từ bỏ ý định trốn khỏi đây. Cậu rất lo lắng cho ba mình,
luôn cố gắng tìm cách để trốn đi. Nhưng an ninh ở đây quá nghiêm ngặt,
không tìm được cơ hội làm Úc Thư rất buồn. Úc Thư đứng trước cửa
sổ sát trần trong phòng ngủ, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa. Cây cối mọc um tùm, rõ là cậu đang ở trên núi. Kết luận này càng khiến cậu buồn phiền, cậu không biết địa hình trên núi, xuống núi như thế nào cho suôn sẻ là cả một vấn đề. Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của người hầu. "Úc Thư tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi." "Được, tôi tới ngay đây."
Trước kia Úc Thư đều tự tay nấu ăn, nhưng hiện giờ cái gì cũng được chuẩn bị hết làm cậu rất không quen. Không phải cậu không nghĩ đến việc tự mình nấu nướng, nhưng ngay khi vừa vào
bếp thì đã bị người hầu mời ra ngoài. Còn nói, nếu cậu tự làm thì họ sẽ
bị ông chủ sa thải. Úc Thư đành từ bỏ, cậu cũng không muốn làm khó người hầu. Úc Thư đi đến nhà ăn sang trọng, bàn ăn có thể chứa hơn chục người, nhưng
chỉ có mình cậu dùng bữa. Đám người hầu đều đứng ở bên chờ phục vụ cậu
bất cứ lúc nào. Kết quả là Úc Thư phải chịu rất nhiều áp lực
trong việc ăn uống mỗi ngày, thậm chí cậu còn không muốn ăn đồ ngọt yêu
thích nhất của cậu. Cảm giác bị người khác giám thị khiến cậu vô cùng
khó chịu. Cậu nhanh chóng giải quyết bữa trưa, chợt nhớ ra điều gì bèn xoay đầu nói với người hầu: "Cái đó... Khi nào bọn họ trở về?" Người hầu nhanh chóng hiểu 'bọn họ' là ai, cung kính trả lời: "Mấy ngày nay
các chủ nhân có nhiều công việc tồn đọng lại nên rất bận. Úc Thư tiên
sinh, có cần tôi giúp cậu gọi điện hỏi thăm không?" Người hầu
tưởng Úc Thư nhớ họ, bèn tốt bụng giải thích. Thực ra Úc Thư chỉ muốn
chạy trốn trước khi họ quay về thôi, vừa nghe cô nói vậy thì hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!