Sau khi
nhóm Phó Hàn Dương trở lại biệt thự, họ lập tức kiểm tra video giám sát
nhưng cũng không phát hiện điều gì. Đúng như vệ sĩ nói, Úc Thư đã biến
mất trong điểm mù của camera.
Lục Xuyên nổi trận lôi đình, chỉ vào đám vệ sĩ và người hầu quát to.
"Cái đám vô dụng này, lúc trước đã dặn dò các cô các cậu thế nào? Bảo mấy
người trông em ấy thật kỹ, thế mà lại thành ra như thế này? Nếu có
chuyện gì xảy ra với bé cưng, tôi sẽ lột da mấy người!"
Lục Xuyên giận dữ đi đi lại lại, mà Phó Hàn Dương ngồi trên sô pha không nói một
lời, song có thể thấy được từ đôi mày nhíu chặt của hắn, rằng hắn đang
trên đà phát nổ, hắn lạnh băng nhìn chăm chú vào video giám sát.
Căn biệt thự này nằm trong núi sâu, muốn xuống núi chỉ có thể dùng phương
tiện di chuyển xuống núi. Nếu không, muốn đi bộ xuống chân núi cũng phải mất một thời gian dài.
Đánh giá tình hình hiện tại, Úc Thư không đi đường quốc lộ. Trên đường quốc lộ đều lắp camera, nếu cậu đi đường
đó thì sẽ bị bọn họ phát hiện ngay.
Nếu vậy Úc Thư chỉ có thể đi
đường núi, tuy núi không dốc nhưng cũng không hề dễ đi. Xét theo thể lực và quãng đường đi thì chắc hẳn vẫn chưa rời khỏi núi, còn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ đến việc Úc Thư rất có khả năng gặp nguy
hiểm, lòng họ tràn ngập sự lo lắng và nỗi bất an. Việc Úc Thư chạy trốn
lần này đã khiến họ hiểu được tầm quan trọng của cậu trong lòng mình.
Mỗi người đều muốn nhanh chóng bắt được con mèo hoang nhỏ về, để Úc Thư cảm nhận được sự lo lắng của họ.
Tần Hoài Vũ từ trên sô pha đứng lên, nói với đám vệ sĩ:
Khuôn mặt hắn âm trầm, nhìn bọn họ bằng con mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Đám vệ sĩ toát mồ hôi lạnh khi phải đối mặt với năm con mãnh thú cuồng nộ,
như thể đang ở trong địa ngục và có thể bị họ giết chết bất cứ lúc nào.
Một vệ sĩ căng da đầu nói, vì căng thẳng mà giọng còn hơi run:
"Không... Không thấy, đội tìm kiếm đã tìm hai tiếng nhưng không tìm được gì."
Mặc dù họ đã đoán được trước, nhưng nó vẫn làm bùng lửa giận trong họ lần
nữa. Họ quyết định rằng khi tìm được Úc Thư, chắc chắn phải thay thế hết lũ vô dụng này.
Cuối cùng Tần Hoài Vũ không thể ngồi yên:
"Lão đại, tôi cũng phải đi tìm, dựa vào đám ăn hại này thì không biết khi nào mới tìm được."
Tần Hoài Vũ nói xong liền lệnh mấy tên vệ sĩ đi theo ra ngoài. Lục Xuyên và anh em Mục thị cũng muốn đi tìm. Phó Hàn Dương khẳng định không ngăn
cản họ, đứng dậy lạnh lùng liếc nhìn đám vệ sĩ người hầu khiến họ sợ tới mức cúi thấp đầu không dám nhúc nhích.
"Ở yên đây, có tin tức lập tức báo cho tôi."
"Vâng!"
Họ đồng thanh trả lời, sợ mình chậm trễ.
Phó Hàn Dương hừ lạnh, cũng đi ra ngoài tìm Úc Thư cùng Tần Hoài Vũ.
Mỗi người mang theo một ít vệ sĩ tách ra đi tìm. Dưới chân núi cũng bố trí người canh giữ, không chỗ nào được phép lơi lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!