Tần Hoài
Vũ ôm Úc Thư, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Dần dần, Úc Thư cũng bình tĩnh
lại, Mục Tu thấy Úc Thư không còn khóc thì ra lệnh người hầu hâm nóng
lại đồ ăn.
Mục Tu nghĩ, Úc Thư chắc chắn sẽ vừa đói vừa mệt khi phải ở trên núi lâu vậy rồi.
Hắn đến cạnh Úc Thư và Tần Hoài Vũ, cúi người xoa đầu Úc Thư, nhặt cỏ dại
trên tóc cậu rồi nói bằng giọng điệu ôn hoà: "Hoài Vũ, Tiểu Thư chắc
chắn đang rất đói rồi, để em ấy ăn cơm rồi đi nghỉ sớm một chút."
"Đúng vậy, bé cưng mau đi ăn đi."
"Đúng đó, mau đi đi." Lục Xuyên và Mục Tu cũng bắt đầu cọ cảm giác tồn tại.
Bọn họ cũng muốn được Úc Thư dựa dẫm như vậy, lo lắng cả đêm mà cuối
cùng lại không được Úc Thư để ý, lòng khó chịu vô cùng, đều nghĩ vì sao
người tìm được Úc Thư không phải là mình.
Ai nấy đều ảo não không thôi.
Úc Thư nghe lời ân cần dịu dàng của Mục Tu, không hề hung dữ như Phó Hàn
Dương nên cậu cảm thấy bớt sợ hãi hơn chút. Cậu ngẩng đầu, lau nước mắt
rồi phát hiện mình làm bẩn quần áo của Tần Hoài Vũ, vai cũng nhem nhuốc. Cậu xấu hổ nói với Tần Hoài Vũ: "Xin... Xin lỗi... Tôi làm bẩn quần áo
của anh rồi..."
Tiếng nói mềm mại khàn khàn, như mèo hoang nhỏ
làm sai, đôi mắt ươn ướt nhìn Tần Hoài Vũ. Cậu lại liếc thấy vệt nước
trên vai Tần Hoài Vũ, cảm giác xấu hổ làm mặt cậu đỏ bừng, nhìn mà thấy
thương, cũng bắt đầu sợ Tần Hoài Vũ sẽ bởi vậy mà tức giận.
Nhưng Tần Hoài Vũ nào trách được Úc Thư, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, chẳng thể quan trọng được bằng cậu. Hắn nhân cơ hội hôn chụt lên miệng Úc
Thư: "Anh ôm em đi ăn cơm."
Úc Thư ngoan ngoãn để
Tần Hoài Vũ ôm mình đến nhà ăn. Mà Lục Xuyên, Mục Phong và Mục Tu nhìn
vẻ mặt đắc thắng của Tần Hoài Vũ đều tức giận nghiến răng. Có điều họ
đều đang suy nghĩ xem mình nên làm gì để có được sự tin tưởng và ỷ lại
của Úc Thư. Đây là một chuyện quan trọng cần phải làm.
Thực ra,
Tần Hoài Vũ đã từng gặp Úc Thư vào ba tháng trước. Bởi vì hắn phụ trách
phương diện y dược nên cần thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện.
Một lần khi hắn đến bệnh viện thảo luận dự án, tình cờ cũng là bệnh viện
nơi ba Úc Thư ở. Hắn đang tuần tra bệnh viện thì thấy cảnh tưởng ấm áp
của Úc Thư cùng ba cậu trong phòng bệnh. Ánh hoàng hôn tựa như muốn tăng thêm cảm giác nhu hòa ấm áp mà đậu trên người Úc Thư.
Khi đó,
không biết Úc Thư đang nói cùng ba cậu những chuyện vui vẻ gì mà cả
người cười như tắm mình trong gió xuân, khiến Tần Hoài Vũ không khỏi
ngừng bước, ánh mắt hoàn toàn bị Úc Thư thu hút.
Hắn cứ nhìn vậy một hồi lâu, cho đến khi có người gọi thì hắn mới hoàn hồn.
Tần Hoài Vũ cũng không để tâm tới việc này, chỉ là hắn không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Úc Thư.
Có lẽ, đây là cái gọi là duyên số.
Úc Thư ăn xong, Tần Hoài Vũ lại ôm cậu về phòng ngủ dưới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của những người khác.
Tần Hoài Vũ cũng tiện thể tắm rửa qua cho Úc Thư và hắn, lau khô người rồi
mặc đồ cho nhau, sảng khoái ôm Úc Thư còn đang đỏ bừng mặt vì chuyện tắm rửa lên giường. Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư vào lòng từ phía sau, đặt một nụ
hôn chuồn chuồn lướt nước lên cổ cậu.
Cuối cùng, hắn dùng khuỷu
tay chống nửa người trên, nắm cằm Úc Thư xoay mặt cậu về phía mình, trao cho Úc Thư một nụ hôn sâu. Tuy không độc đoán như nụ hôn của Phó Hàn
Dương nhưng nó cũng rất mạnh mẽ.
Chỉ trong chốc lát, Úc Thư cảm
nhận được côn th*t bốc lửa của Tần Hoài Vũ đang áp vào mông cậu, thỉnh
thoảng còn nhấn nhấn vài phát. Đầu óc Úc Thư đã nhớ tới ký ức khi phát
tình, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao cùng với biến đổi thân nhiệt của họ, bầu không khí tràn ngập hơi thở mập mờ.