Nắng xuân tươi đẹp buổi sáng đã lắng xuống, sau khi trải qua vận động kịch liệt
như vậy vào sáng sớm, làm Úc Thư khó lắm mới hồi sức đã lại tiêu hao hết năng lượng, chìm vào giấc ngủ.
Phó Hàn Dương và Tần Hoài Vũ rút
gậy th*t ra, Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư vào phòng tắm rửa sạch những vết lốm
đốm trên cơ thể nhau, bước ra thấy trên giường là một mớ hỗn độn không
tả.
Vì để cho Úc Thư được ngủ thoải mái nên hắn đã ôm Úc Thư về phòng mình.
Khi Úc Thư tỉnh lại đã tầm hai ba giờ chiều, cậu dụi dụi mắt, vẫn còn chút
mơ màng, nhìn xung quanh thì phát hiện Tần Hoài Vũ và Phó Hàn Dương
không có ở trong phòng, chỉ có mình cậu mà thôi.
Úc Thư duỗi
người, thấy thân thể cực kỳ đau nhức, lỗ sau hơi đau rát, cảm giác như
vẫn còn dị vật cắm ở bên trong, vô cùng rõ ràng.
Cậu không nhịn
được chửi thầm hai tên cầm thú Phó Hàn Dương và Tần Hoài Vũ, mà đáng
giận nhất còn là cậu cảm thấy rất sung sướng, điều này thực sự xấu hổ
chết đi được.
Úc Thư càng nhớ lại cuộc vui vào ban sáng, sắc mặt
lại càng đỏ hơn. Đặc biệt là giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Hàn
Dương, tiếng gọi bảo bối tràn ngập dục vọng làm nhịp tim Úc Thư không
khống chế được mà tăng nhanh.
Đột nhiên trong phòng vang lên
tiếng dộng, tiếng ùng ục ùng ục từ trong bụng kéo dòng suy nghĩ của Úc
Thư trở về. Cậu đã tiêu hóa hết những gì cậu ăn vào tối qua, sáng sớm
hôm nay còn vận động kịch liệt nên cũng sử dụng toàn bộ năng lượng chút
ít còn lại của Úc Thư. Hơn nữa cậu hôn mê lâu như vậy bụng cũng đã đói
mèm.
Úc Thư chống giường ngồi dậy, một bộ đồ ngủ màu cam họa tiết hình mèo con dễ thương lập tức đập vào mắt Úc Thư, ngay tức khắc đã
chiếm được trái tim cậu.
Cậu vẫn luôn muốn nuôi một con mèo nhỏ, nhưng do áp lực về tài chính nên điều đó đã không thành hiện thực.
Tâm trạng Úc Thư tốt lên một chút, cậu xuống giường nhưng chân có hơi mềm yếu, cậu vô lực bước đi rời khỏi phòng ngủ.
Úc Thư mang chiếc bụng đói xuống tầng một, cậu tưởng đám người Phó Hàn
Dương đã rời đi hết nhưng không ngờ vừa xuống phòng khách lại thấy Mục
Tu đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo. Úc Thư hoảng sợ, hiện giờ bọn họ ở trong lòng Úc Thư không khác gì một con dã thú có thể động dục bất cứ
lúc nào vậy, bắt được cậu rồi chắc chắn sẽ ăn thịt cậu.
Úc Thư
nín thở, muốn lẻn về phòng nhân lúc Mục Tu còn chưa phát hiện. Nhưng cậu mới vừa xoay người, còn chưa kịp cất bước thì đã nghe thấy giọng nói
của Mục Tu vang lên từ phía sau.
"Tiểu Thư, dậy rồi thì lại đây ăn chút gì đó đi. Tôi đã dặn đầu bếp làm mấy món em thích rồi, còn có bánh ngọt nhỏ nữa."
Sau khi Úc Thư nghe thấy có bánh, cậu càng cảm thấy đói bụng hơn. Cuối
cùng, cậu cứng đờ quay người lại, nở nụ cười gượng gạo với Mục Tu:
"Tôi... Tôi không đói."
Úc Thư cứ luôn có cảm giác, đợi cậu ăn no rồi thì sẽ đến phiên cậu bị ăn.
Trong mắt cậu, Mục Tu như con sói xám, vỗ béo con cừu non mình bắt được
rồi mới từ từ nhấm nháp nó.
Nhưng mà, cậu thật sự rất đói, rất muốn ăn bánh ngọt...
Mục Tu không biết Úc Thư nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt đói meo của Úc Thư cũng không nhìn ra cậu không đói bụng ở đâu cả, hắn cười khẽ.
"Thật
sự không đói sao? Vậy tôi bảo họ bỏ đi vậy, ầy, tiếc quá. Đồ ăn thì
không sao, nhưng thợ làm bánh đã rất chăm chút tỉ mỉ để làm chiếc bánh
này cho em đấy, còn đặt rất nhiều dâu tây lên bánh nữa, nói em thích ăn
dâu tây nhất."
Úc Thư nghe được là bánh dâu, cậu đột nhiên không
muốn cứng rắn như thế nữa. Dù sao đằng nào thì cũng chết, đàn ông con
trai co được giãn được. Cậu suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, giả vờ mình
rất miễn cưỡng với Mục Tu:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!