Chiếc xe màu đen chạy êm ru trên đường, bởi vì không phải giờ cao điểm
nên trên đường không có nhiều xe, đi thêm khoảng nửa tiếng là có thể đến bệnh viện mà ba Úc Thư đang ở.
Ghế sau, Mục Tu quay sang nhìn Úc Thư đang ôm hộp bánh kem, phát hiện trên mặt cậu nở nụ cười xán lạn.
Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, từ đôi mắt xinh xắn, đến hàng mi dày và dài, đến chiếc mũi và đôi môi xinh đẹp. Thoạt nhìn vô cùng
mềm mại đáng yêu.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn được ba nốt ruồi
dưới mắt trái của Úc Thư. Ba viên ấy làm tăng thêm sức hấp dẫn của cậu,
nhưng chúng cũng không khiến người ta cảm thấy quá quyến rũ. Hắn vươn
tay, chạm vào nốt ruồi dưới mắt trái của Úc Thư.
"Bảo bối, ba nốt ruồi này của em thật là đẹp."
Úc Thư nghe vậy hơi không vui. Cậu luôn không thích chúng, bởi nó mang lại một loại cảm giác không đứng đắn. Nếu không phải ngày thường cậu che
giấu pheromone của mình thì dựa vào lối sống đi sớm về muộn của cậu đã
sớm bị hàng xóm chỉ trỏ.
Mục Tu thấy Úc Thư không vui, ngay cả giọng điệu cũng rầu rĩ. Hắn dịu dàng nhìn cậu nói:
"Tôi rất thích, rất xinh đẹp."
Mục Tu nói rất đẹp, rất thích là chỉ nốt ruồi, cũng là chỉ Úc Thư. Hắn vốn
đang xoa chúng, lại chuyển sang vuốt ve vành tai cậu khiến cậu cảm thấy
ngữa, muốn tránh đi.
"Đừng làm vậy... Ngứa lắm."
Mục Tu thu tay về, không tiếp tục khiêu khích Úc Thư nữa. Hắn cười:
"Tôi cũng có một nốt ruồi ở đuôi mày bên trái, em muốn xem không?"
Úc Thư ngạc nhiên, cậu không hề phát hiện trên mặt Mục Tu có nốt ruồi. Mục Tu đột nhiên nói vậy làm khơi dậy trí tò mò của Úc Thư.
"Ở đâu?"
Thấy Úc Thư có hứng thú, Mục Tu bèn quay đầu để cậu nhìn cuối mày trái của
mình. Bởi vị trí của nốt ruồi rất kín nên hắn đưa mặt lại rất gần. Úc
Thư nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt, trên mặt hơi ửng đỏ. Cậu
vội dời lực chú ý, nhìn về phía mà Mục Tu nói mới phát hiện ở đó thật sự có một nốt ruồi đen sẫm, rất nhỏ, rất dễ bị bỏ qua.
"Nốt ruồi này nhỏ như vậy, anh còn cao đến thế, bình thường còn bị tóc mái che mất, thảo nào không thấy được."
Mục thu nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cậu, cảm thấy thật là đáng yêu.
Hắn bèn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hôn chụt cậu một cái. Úc Thư đỏ
bừng mặt, lập tức trốn ra xa, trong lòng ảo não, lại bị ăn đậu hũ.
Mà vì chỉ là một cái hôn chuồn chuồn lướt nước nên Mục Tu vẫn chưa đã thèm, hắn nhìn Úc Thư rồi nói tiếp:
"Mục Phong cũng có một nốt, của cậu ta ở phía bên phải."
Úc Thư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi Mục Tu:
"Hai anh đều họ Mục, ngay cả nốt ruồi cũng đối xứng. Hai người là anh em à?"
"Chúng tôi là song sinh."
Úc Thư vô cùng sốc khi biết tin này, bởi vì Mục Phong và Mục Tu trông
không hề giống nhau ngoại trừ họ Mục của học. Úc Thư muốn nói lại thôi,
cuối cùng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, cậu hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!