Phó Hàn
Dương đọc báo cáo kiểm tra, ngoại trừ viết kỳ phát tình của cậu không ổn định thì còn viết trong cơ thể Úc Thư có độc tố của thuốc ức chế kém
chất lượng để lại, có khả năng dẫn đến sự phát triển không hoàn thiện
của khoang sinh sản.
Phó Hàn Dương cau mày, chẳng trách khoang
sinh sản của Úc Thư không mở ra vào kỳ phát tình vừa rồi. Khoang sinh
sản phát triển không hoàn thiện cũng đồng nghĩa với việc ảnh hưởng đến
khả năng sinh sản.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế ở chợ đen ở mỗi
người là khác nhau, có người sẽ không sao cả, có người sẽ bị suy cơ quan nào đó trong cơ thể, và cũng dẫn đến việc suy giảm khả năng miễn dịch.
Do đó, việc sử dụng thuốc sẽ khiến cơ thể ngày càng suy nhược, một lần
cảm lạnh bình thường cũng có thể giết chết người.
Phó Hàn Dương
hận không thể bắt Úc Thư lại đây, đánh mạnh vào mông cậu, phạt cậu vì đã dùng thuốc ức chế một cách bừa bãi. Có điều hắn có tức giận đến mấy thì cũng không thể thay đổi sự thật. Sở dĩ Úc Thư làm vậy cũng là do điều
kiện gia đình không tốt, vậy nên mới sử dụng loại thuốc ức chế rẻ tiền
này.
Phó Hàn Dương vô cùng hy vọng giá như hắn có thể gặp được
cậu sớm hơn. Nếu vậy, Úc Thư sẽ không phải sử dụng loại thuốc ức chế bất hợp pháp đó, cũng sẽ không có tác dụng phụ như vậy. Đây là lần đầu hắn
có loại cảm giác này.
Việc ưu tiên hàng đầu là đưa Úc Thư đến bệnh viện để khám và điều trị, bất kể thế nào cũng phải chữa khỏi cho cậu.
Phó Hàn Dương gọi điện, nghiêm túc chờ đối phương tiếp máy. Đối phương cũng nhanh chóng trả lời.
Giọng nói khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ từ điện thoại truyền qua.
"Alo? Có chuyện gì mà sáng sớm ra Phó thiếu đã gọi điện vậy."
"Tôi biết cậu nghiên cứu khá sâu về phương diện thuốc ức chế và kỳ phát
tình, tôi cần cậu về giúp tôi điều trị cho một người. Vì em ấy sử dụng
thuốc ức chế chợ đen trong thời gian dài nên đã sinh ra tác dụng phụ
khiến kỳ phát tình không ổn định, khoang sinh sản cũng không phát triển
hoàn thiện. Hiện tại tôi chỉ biết những việc này, lát nữa tôi sẽ dặn
người tới đón cậu, hôm nay cậu về nước cho tôi."
Sau khi người đầu dây bên kia nghe xong liền oa oa hét lên.
"Không phải chứ, cái đồ ác ma này. Tôi vừa được nghỉ có hai ngày mà anh lại
bắt tôi làm việc rồi à? Với cả anh cũng không phải ông chủ của tôi, dựa
vào đâu mà ra lệnh cho tôi!"
"Người này rất quan trọng đối với tôi, cậu mau chóng trở về đi."
Có lẽ người nọ không ngờ Phó Hàn Dương sẽ nói vậy, anh ta sững sờ một lúc. Khi đang định đáp trả thì Phó Hàn Dương đã cúp máy khiến sự tò mò của
anh ta càng mạnh mẽ hơn, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.
Vì thái độ cứng rắn của Phó Hàn Dương mà anh ta bắt đầu chửi bới trên
giường. Đột nhiên anh ta nghĩ ra điều gì đó, hình như đây là lần đầu Phó Hàn Dương nhờ anh ta giúp. Cũng vì người quan trọng kia mà nhờ vả anh
ta, nghĩ vậy anh ta trở nên đắc ý vô cùng.
"Phó ma quỷ à Phó ma
quỷ, không ngờ có ngày anh lại cầu xin tôi. Ha ha ha ha ha ha. Vậy mình
phải về nhìn xem rốt cuộc là ai mà có thể bắt được tên Phó ma quỷ này
chứ. Phát hiện được thú vui mới còn hơn ở một mình."
Thực ra anh
ta đã nghĩ nhiều rồi. Đúng là Phó Hàn Dương tìm anh ta vì anh ta là một
trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực nghiên cứu này. Nhưng anh ta
không phải là sự lựa chọn duy nhất, chỉ là hắn cảm thấy tìm một người
quen thì sẽ thuận tiện hơn thôi.
Tại bệnh viện, Mục Tu nhận được một cuộc gọi, nói với Úc Thư có việc cần xử lý rồi rời khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!