Mục Tu Mục Phong nhìn khuôn mặt đen sì của Phó Hàn Dương, theo lời nói
của hắn mà nhìn lại Úc Thư đầm đìa mồ hôi ngất xỉu trên giường, trên
thân thể hỗn độn, giữa hai chân dính các loại chất lỏng. Cuối cùng họ
mới ý thức được họ thực sự rất ngu ngốc.
Buổi sáng tỉnh lại, Mục
Tu vui sướng vì nhìn thấy Úc Thư đang ngủ say bên cạnh, vốn dĩ chỉ muốn
hôn cậu thôi, không định làm đến bước cuối. Nhưng Úc Thư thật sự quá
đáng yêu, quá ngon miệng, hôn chút thôi liền không kiềm chế được bản
thân.
Chốt dục vọng cứ vậy mà bị mở ra, hắn không thể dừng lại
được, chỉ muốn đòi hỏi Úc Thư trong vòng tay hắn một cách mãnh liệt,
nhìn cậu chìm vào dục vọng trong cơn buồn ngủ, vô tình làm những hành vi dâm đãng đó, khiến hắn muốn ngừng mà chẳng được. Thật sự quá mê người,
mê tới mức hắn quên mất ý định ban đầu chỉ là muốn hôn cậu, cũng quên
luôn hôn nay cần đưa Úc Thư tới bệnh viện.
Mà Mục Phong thì không cam chịu, chỉ có Mục Tu trộm chơi cùng Úc Thư nên mới tham gia cùng họ. Tuy nhiên, lúc sau đúng là hắn nghịch ngợm muốn chơi xấu, làm Mục Tu
càng không kiềm chế được bản thân mới dẫn đến bảo bối không thể chịu
được quá nhiều khoái cảm mà ngất đi.
Khuôn mặt lạnh băng của Phó
Hàn Dương khiến họ cảm giác được hắn như thật sự biến thành sự áp lực,
Phó Hàn Dương lạnh lùng nhìn họ, nói: "Xem ra hai người cũng muốn đi
công tác một thời gian, tự kiểm điểm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2. Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
=====================================
"Lão đại, bọn tôi biết sai rồi, sẽ tự kiểm điểm, không cần đi công tác được không?"
Phó Hàn Dương kệ họ, đen mặt lấy chăn quấn Úc Thư rồi bế cậu xuống giường, hừ một tiếng và mang cậu rời phòng.
Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ, hắn liếc thấy Tần Hoài Vũ đang dựa vào
tường xem kịch, rời đi không nói một lời. Tần Hoài Vũ đợi Phó Hàn Dương
rời đi rồi huýt sáo với hai người đàn ông suy sộp trên giường.
"Hai người đoán xem, chuyến công tác lần này sẽ ở đâu?"
Nụ cười phúc hậu và vô hại của Tần Hoài Vũ, cộng thêm giọng điệu sung
sướng khi người gặp họa khiến hai người họ tức đến ngứa răng.
"..."
Phó Hàn Dương tắm cho Úc Thư xong thì cậu vẫn chưa tỉnh lại vì vô cùng mệt
mỏi, ngay cả khi mọi người đưa cậu đến viện rồi cậu vẫn còn đang ngủ,
ngủ rất yên tĩnh trong lòng Phó Hàn Dương.
Úc Thư được đưa đến
một khu đặc biệt trong bệnh viện, nơi chứa nhiều dụng cụ tinh vi. Phó
Hàn Dương và Mục Tu, Mục Phong đang yên lặng chờ Tần Hoài Vũ dẫn anh họ
hắn qua.
Mục Tu càng cảm thấy có lỗi hơn khi nhìn Úc Thư vẫn chưa thức dậy. Hắn lén liếc sang Phó Hàn Dương thì thấy Phó Hàn Dương vẫn
giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi.
Nhưng Phó Hàn Dương càng bình tĩnh, hắn càng cảm thấy kinh hãi.
Đúng lúc này, Tần Hoài Vũ dẫn Tần Hoài An và một y tá nam Beta đến. Tần Hoài An cầm giấy báo kiểm tra của Úc Thư, khi nhìn thấy cậu trên giường bệnh thì vô cùng kinh ngạc.
"Đã 10 giờ sáng rồi mà vẫn còn ngủ? Dọc đường đi cũng không tỉnh à?"
Phó Hàn Dương nghe vậy, sắc mặt hắn lại tối thêm. Thấy Phó Hàn Dương không
định nói, Mục Phong mới cứng ngắc bảo: "Buổi sáng hôm hay... không cẩn
thận để bảo bối mệt nhọc quá độ."
Tần Hoài An nhướng mày, nghĩ
thầm, chẳng trách Úc Thư ngủ đến tận bây giờ, chắc hẳn không chỉ buổi
sáng hôm nay mệt. Tần Hoài An đã hiểu đại khái về mối quan hệ giữa Úc
Thư và bọn họ, nghĩ một người nhỏ xinh như vậy phải đối mặt với năm con
dã thú thô tráng, cảm thấy thật là vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!