Bệnh viện thuộc tập đoàn Tần thị vẫn đông đúc như thường lệ, các bác sĩ và y tá ở đây tất bật chạy vạy, làm việc với khối lượng công việc dày đặc.
Khác với khu phòng khám thường, ngoài đám Phó Hàn Dương và các bác sĩ y tá
thì không có bệnh nhân nào ở khu phòng VIP trên tầng cao nhất. Những bác sĩ y tá đó đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi mà những lúc khác
không thể tận hưởng được, rất thư giãn thoải mái.
Mà đám người
Phó Hàn Dương thì không thoải mái như vậy, họ đang ngồi trên ghế ngoài
hành lang, nôn nóng chờ đợi Úc Thư kiểm tra toàn diện. Đã trôi qua
khoảng hai tiếng mà cậu vẫn chưa ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Úc
Thư đang kiểm tra hạng mục cuối cùng. Trước đó cậu đã bị lấy máu và làm
nhiều hạng mục kiểm tra, còn tiêm vài mũi vào mông. Nhưng vì Úc Thư rất
sợ tiêm nên Tần Hoài Vũ vẫn luôn giữ cậu, nhờ y tá lấy máu và tiêm cho
cậu.
Ngay lúc kim tiêm đâm vào da thì Úc Thư đã bật khóc, đáng
tiếc, cách âm phòng bệnh rất tốt nên cho dù cậu có khóc sưng mắt và khàn cổ thì cũng chẳng ai ở ngoài cửa có thể nghe thấy.
Tần Hoài An
đâu ngờ được Úc Thư lại sợ tiêm như vậy, lúc anh ta cầm ống tiêm lấy máu thì sắc mặt cậu chợt biến đổi. Sau đó, trong phòng bệnh bắt đầu trò
chơi đuổi bắt.
Dù bọn họ có giải thích thế nào cũng vô ích, Úc
Thư vẫn không chịu ngoan ngoãn lấy máu chích thuốc. Tần Hoài An nhân lúc cậu định mở cửa bỏ chạy mới bắt được cậu, họ đã tốn rất nhiều công sức
mới có thể bắt Úc Thư.
Lúc này, Tần Hoài An nhìn Úc Thư còn đang thút tha thút thít trên giường mà cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
"Được rồi được rồi, đừng khóc, sẽ không lấy máu và tiêm nữa đâu."
"Hu hu... Anh cũng đã.... Đã lấy xong.... Tiêm xong rồi.... Hu hu hu...."
Úc Thư xoay đầu không nhìn Tần Hoài An, nhưng lại nhìn thấy y tá vừa lấy
máu và tiêm cho cậu đang cố nhịn cười. Cuối cùng, cậu chọn nhắm mắt. Mà
dù nhắm mắt thì nước mắt vẫn chảy ra, thấm ướt gối trên giường bệnh, để
lại vết nước sẫm màu.
Hiện giờ trong lòng Úc Thư, Tần Hoài An và y tá nam kia chính là một sự tồn tại đáng sợ.
"Mắt cũng sưng lên vì khóc rồi, cậu còn là trẻ con à? Tiêm cũng sợ. Đã 12
giờ trưa rồi, cậu còn chưa ăn sáng ăn trưa, nếu cứ tiếp tục khóc thì
chắc chắn cơ thể cậu sẽ không chịu nổi đó."
"..."
Sau khi Tần Hoài An kiểm tra xong, thấy Úc Thư vẫn cáu kỉnh không để ý đến mình, anh ta bèn ghé bên tai cậu rồi nói:
"Nếu cậu còn khóc, tôi sẽ hôn cậu."
Úc Thư không ngờ vị bác sĩ nhìn trông đứng đắn này sẽ nói như thế, cậu
kinh ngạc trợn to hai mắt, quay đầu nhìn nụ cười xấu xa của Tần Hoài An, phát hiện khí chất trên người anh ta đang dần thay đổi, cho thêm cảm
giác kiệt ngạo khó thuần.
Úc Thư từ chối không chút nghĩ ngợi, lấy tay lau nước mắt. Y tá bên cạnh
thấy vậy vội vàng đưa khăn giấy cho cậu, Úc Thư nhận rồi nói lời cảm ơn.
Thấy Úc Thư cuối cùng cũng ngừng khóc, Tần Hoài An thở phào nhẹ nhõm. Nếu
cậu tiếp tục khóc, không chỉ cơ thể cậu không chịu nổi, mà đám Phó Hàn
Dương cũng sẽ nghĩ rằng anh ta đã làm điều gì đó với bảo bối của họ, và
sau đó anh ta sẽ bị công kích bởi ánh mắt giết người của bốn vị đó.
Tưởng tượng đến kết quả như thế, Tần Hoài An hơi đau đầu.
Anh ta đọc bản cáo cáo kiểm tra dày cộp trên tay, nói với y tá:
"Được rồi, kết quả kiểm tra đã có, cậu bảo họ vào đi. Xong cậu có thể đi làm việc khác, ở đây để tôi là được."
"Vâng."
Phó Hàn Dương và những người khác đã đợi rất lâu, thấy phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra khiến cả bốn người lập tức đứng dậy, nhìn y tá bước ra từ
phòng bệnh. Y tá có chút nhút nhát vì ánh nhìn chằm chằm của họ.
"Bác... Bác sĩ Tần nói có thể vào rồi ạ."
Đám người nghe được liền bước vội vào, nhìn thấy Úc Thư đang ngồi trên
giường bệnh. Rất nhanh, họ phát hiện đôi mắt sưng đỏ của Úc Thư. Phó Hàn Dương bước tới, dùng ngón tay vuốt ve đôi mắt sưng húp của cậu:
"Vì sao lại khóc?"
Vừa nói, vừa nhìn Tần Hoài An với ánh mắt âm lãnh. Tần Hoài An thấy Phó Hàn Dương nhìn mình vội vàng giải thích, cảm thấy vô cùng oan uổng:
"Tôi chưa làm cái gì hết á, tôi chỉ lấy mấy ống máu với tiêm vài mũi thôi mà cậu ấy khóc đến tận bây giờ. Mà anh xem đi, xem quá trình gian khổ chơi trò đuổi bắt của tôi với y tá đi."
Phó Hàn Dương nghe vậy nhìn Úc Thư:
"Vậy à?"
"Ừm..." Tuy Úc Thư không muốn thừa nhận nhưng vẫn nhận, bấy giờ cậu mới cảm
thấy ngượng ngùng khi nghe Tần Hoài An nói đến chuyện đuổi bắt.
"Rồi rồi, chúng ta vào vấn đề nhanh đi, bây giờ đã hơn 12 giờ rồi. Tôi nói
qua kết quả cho mọi người trước, sau đó mau dẫn bảo bối của mấy người đi ăn đi. À đúng rồi, Hoài Vũ, chú đi rót cốc nước cho Úc Thư uống đi, cậu ấy khóc lâu vậy chắc chắn mất nước rất nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!