"Tần phó tổng, chủ tịch vẫn không nghe điện thoại, phải làm sao bây giờ
đây!" Thư ký của Phó Hàn Dương đứng trước mặt Tần Hoài Vũ trong tình
trạng tuyệt vọng, Thịnh Thế có một cuộc họp rất quan trọng vào lúc 10:30 sáng. Đây là hội nghị thảo luận việc hợp tác lần đầu của tập đoàn Thịnh Thế cùng xí nghiệp nổi danh của nước Y. Còn chưa đầy hai mươi phút nữa
là sẽ tới giờ họp, nhưng người lẽ ra phải có mặt lại vắng mặt, điện
thoại cũng không liên lạc được. Thư ký cảm thấy hiện tại mình như sắp lên cơn đau tim rồi. Trước mặt cậu ta là Tần Hoài Vũ đang một tay chống cằm, xử lý văn kiện công
việc, thoạt nhìn không có gì nóng vội. Nhưng Tần Hoài Vũ càng không nóng vội thì thư ký lại càng sốt ruột. Tình cảnh hiện giờ đúng là hoàng
thượng không vội mà bọn thái giám đã sốt hết cả ruột gan. Một lúc lâu sau, Tần Hoài Vũ đặt cây bút trong tay xuống, tháo kính ra, dùng
ngón cái và ngón trỏ xoa điểm giữa hai lông mày, nói với thư ký: "Vẫn
không liên lạc được?" Khi làm việc hắn sẽ đeo kính, gần đây thật sự quá nhiều công việc, đeo kính lâu ngày khiến mắt hắn nhức không chịu nổi. Thấy Tần Hoài Vũ cuối cùng cũng đáp lại mình, thư ký vội trả lời: "Vâng. Tần phó tổng, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã tốn rất nhiều
thời gian và công sức để có được lần hợp tác này. Đây là hợp tác quan
trọng để Thịnh Thế tiến vào thị trường nước Y. Sao đột nhiên lại mất
liên lạc với chủ tịch thế này, Tần phó tổng, hay là chúng ta báo cảnh
sát nhé?" Người thư ký không hề đổi sắc mặt khi tận mắt nhìn thấy sáu người họ làm chuyện ấy trong văn phòng chủ tịch giờ đã mất đi vẻ
ngoài điềm tĩnh thường ngày, lo âu đi tới đi lui trong văn phòng khiến
mắt Tần Hoài Vũ càng thêm khó chịu. "Được rồi, cậu bình tĩnh đã." "..." Làm sao mà cậu ta bình tĩnh được cơ chứ... Mặc dù Tần Hoài Vũ và Phó Hàn Dương làm chung công ty, ở cùng một biệt thự
nhưng không phải lúc nào thời gian đi làm cũng trùng nhau. Vậy nên Tần
Hoài Vũ đến công ty mới phát hiện Phó Hàn Dương không đến. Hắn càng
không biết vì sao Phó Hàn Dương có thể mất tích trong một ngày quan
trọng như thế. Mà hiện giờ đúng là thời gian để công ty phát triển hơn
trong tương lai. Tần Hoài Vũ cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hắn
cũng rất bực bội, trước mắt chỉ có Mục Tu đang bàn bạc phương hướng hợp
tác...
Đột nhiên, Tần Hoài Vũ nhớ đến một điều có thể khiến Phó
Hàn Dương phá vỡ nguyên tắc của chính mình, bỏ lại công ty và đột ngột
biến mất, không phải chỉ có mỗi Úc Thư sao? Nghĩ đến đây, Tần Hoài Vũ
cũng đau đầu. Lão đại à... Thằng út làm loạn thì thôi đi, đến anh cũng làm theo, một hai người đều khiến người khác không thể bớt lo, mấy người cứ chờ đấy! Sắc mặt Tần Hoài Vũ âm trầm, nghiến răng
nghiến lợi nghĩ về sau nên đòi lại như thế nào. Thư ký nhìn vẻ mặt ấy
của Tần Hoài Vũ mà cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Tần Hoài Vũ lấy lại
bình tĩnh một cách nhanh chóng, mỉm cười với thư ký: "Đi thôi, đã đến
giờ rồi. Không phải chỉ là hợp tác sao, hỏng thì hỏng thôi, Phó Hàn
Dương sẽ không để bụng đâu. Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được." "Vâng..." Thư ký đối mặt với nụ cười của Tần Hoài Vũ, cảm thấy rét run. Khi đến phòng học, Mục Tu đang nói chuyện cùng đối tác. Hắn nhận ra có
người tới nên vội quay ra nhìn họ, nhưng chỉ thấy mỗi Tần Hoài Vũ và thư ký, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại. Mục Tu nhìn Tần Hoài Vũ: Chuyện gì thế này?! Lão đại đâu rồi? Tần Hoài Vũ: Chết rồi. ...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!