"Ừm, người tên là Mộ Dung Thiên ấy." Trân một lần nữa nhắc lại cái tên kia, đến lần thứ hai Cám mới à lên một tiếng, miệng hơi nhếch lên nở ra một nụ cười gượng gạo đến kì lạ. Là chồng được sắp xếp sẵn, là người thị yêu, là con trai của hại người thân của thị, là con trau của kẻ hại hai chị em Trân. Cám nên dùng danh nghĩa gì của Thiên để nói với Trân. "Đó là chồng của chị." "Chị thành thân rồi sao?" Cám gật đầu.
"Ra vậy, hẳn là hai người rất hạnh phúc." Cám lại nghĩ, hạnh phúc, đúng, suốt bao nhiên thời gian khốn khó, bỗng nhiên lại có một người chân thành đến thế xuất hiện trong cuộc đời thị. Đó là hạnh phúc cũng là may mắn, thứ may mắn hiếm hoi, ít ỏi xuất hiện trong đời thị. Thế nhưng, liệu nó có tiếp tục tiếp diễn được hay không? Cám thực sự sợ hãi rằng, khi trở lại bên cạnh Thiên, chàng sẽ nhìn thị với con mắt của người con khi đối diện với kẻ hãm hại cha mình. Cũng sợ, chàng không tin những lời thị nói, cho rằng thị lừa gạt tình cảm của cả họ Mộ Dung dành cho thị. Càng sợ hơn, chàng sẽ một đời căm ghét thị. Những khung cảnh quen thuộc cứ dần dần hiện ra trước mắt, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một phần ngọn núi của kiếp trước để thị trú ngụ, ngọn núi của những năm trước để thị gặp Thiên. Cái ngọn núi bao bọc, ngọn núi se duyên vẫn như cũ, vẫn xanh vẫn yên bình như thường lệ. Trong lòng tự nhiên có cái gì đó nặng trĩu. Khuôn mặt Cám dần dần biến sắc. Thú thật, thị rất lo lắng, hỗn loạn, rối bời. Cám biết với tình trạng như thế này, thị hoàn toàn không có cách nào vào trong phủ của họ Mộ Dung, không cách nào gặp Thiên lại càng không ngờ tới, ngay khi xuống khỏi xe, Cám phát hiện cổng thành, nơi vốn để người dân tự do ngay lại xuất hiện bốn gã gách cổng và thậm chí điều khiến Cám ngạc nhiên hơn cả, đó là thị đang nhìn thấy chính bản thân mình trên cáo thị. *
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!