Một lần nữa nhíu mày nghi ngại, không phải không muốn tin Cám, nhưng mà truyện này thực sự quá lớn so với những gì thị Trân nghĩ. Ám sát hoàng tộc chính là tội tày đình, Cám chối nhưng làm sao thị dám tin, biết đâu được lão già kia không phải bắt cóc mà là đem chị ta đến đó để trốn. Biết đâu được chị ta thông đồng với kẻ kia cố tình để thị tin tưởng đi theo, hôm nọ chị ta cố tình bảo Trân tìm tới con trai của lão, để tự thị chui đầu vào hố lửa. Con trai hay con dâu, có chung dòng máu hay không cũng đích thị là một loại người, thị không dám dựa vào con người này lần nào nữa. Cám mở to mắt ngỡ ngàng, thị sững lại, nhìn biểu cảm của Trân, mắt cũng cụp xuống. "Được rồi, không ép em phải tin vào lời của chị, nhưng đây sự thật, nếu em không tin tưởng chị, chúng ta sẽ tách ra chuyện sau này thế nào tùy em. Nhưng bây giờ, chúng ta chưa thể chia tách như vậy, nếu bị bắt lại chắc chắn cái mạng này khó có thể giữ. Chi bằng, em theo chị, lên ngọn núi kia có chỗ ở, nếu đi đúng đường còn tìm thấy đường vào trong thành mà không cần qua cổng. Em thấy sao?" Cám nói, tay hướng đến ngón núi trước kia. Đúng vậy, nơi đó là núi hoang chắc chắn an toàn, suốt mấy năm ở kiếp trước Cám luôn ở đó, chưa từng một ai phát hiện cũng chẳng ai xâm phạm. Hơn nữa, túp lều xây vài năm trước vẫn ở đó, hiện tại không biết có bị xê dịch hay thậm chí là phá hủy hay không. Nhưng chưa đến thử thì sao biết... Đối với lời đề nghị này, Trân tất nhiên không muốn theo Cám, thế nhưng chị ta nói cũng không sai, ở đây thị lạ nước lạ cái, cứ quanh quẩn chỗ này trốn được một ngay hai ngày cũng không trốn được cả đời. Bây giờ tránh khỏi Cám cũng không phải ý hay, nhưng chỉ sợ theo Cám không chừng cũng chẳng an toàn gì. "Chị sẽ không ép buộc em làm theo lời đề nghị này của chị, đi hay không tùy em quyết. Và, hơn nữa chuyện em muốn nghe chị cũng chưa kể hết." Trân đánh mắt sang nhìn Cám, e dè lên tiếng.
"Chị đảm bảo những gì chị nói đều là sự thật?" "Phải." "Lấy gì để đảm bảo?" Sững sờ vài giây, Cám hết suy nghĩ lại nhìn khắp người mình cũng chẳng thấy được một lý do gì để đảm bảo, cuối cùng điểm nhìn dừng lại trên chiếc vòng lóe lên ánh đỏ lấp ló dưới cái áo vải. Cám xắn tay áo lên, trần trừ sờ vào chiếc vòng, món quà đầu tiền Cám nhận từ Thiên, cũng là lúc hai người trao nhau chữ yêu trọn vẹn đầu tiên. Vậy mà hôm nay thị vẫn cắn răng tháo vòng ra khỏi cổ tay sau bao lâu gìn giữ. Hứng về phía Trâm, Cám đưa chiếc vòng ra. "Cái này làm vật đảm bảo, mặc em tin hay không, đây là thứ chị trân quý nhất trên đời."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!