TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nụ cười gượng trên mặt Thời Lạc so với khóc còn khó coi hơn.
Từ trước tới nay đều quen khống chế hết tất cả trong phạm vi của mình, Đường Kỳ Thâm lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống.
Bút máy vài phút trước còn được Thời Lạc thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này lại chật vật lăn lóc trên mặt đất thô ráp, vẫn luôn lăn tới bên dưới bậc thang dưới chân Đường Kỳ Thâm.
Hàm sau của thiếu niên cắn chặt, đường cong hai bên má càng thêm sắc bén, rũ mắt nhìn chằm chằm bút máy trong chớp mắt, Thời Lạc yên lặng xoay người nhấc chân chạy.
“Lạc Lạc! Thời Lạc!” Đường Kỳ Thâm khó có khi mất bình tĩnh, thanh âm khàn khàn dồn dập gọi tên cô, nhưng mà thanh âm càng lớn, Thời Lạc chạy càng nhanh, tựa hồ như sợ anh nói ra thêm điều gì quá mức, cô không muốn nghe.
Những tâm tư thiếu nữ cô từng ảo tưởng trên người anh đều hủy trong một phút, trước mắt chỉ còn lại chật vật nan kham, chỉ muốn nhanh chóng tránh thoát, chạy càng xa càng tốt.
Có phải anh giống như những bạn học đó, cảm thấy cô thật nực cười, là kẻ không có đầu óc, có lẽ anh đã sớm biết là cô trộm thích anh, có điều vẫn luôn không vạch trần, chỉ muốn bình tĩnh nhìn cô diễn tuồng, chờ cô xấu mặt.
Đại khái là từ năm gọi anh một tiếng “ca ca”, cô liền chưa từng nghĩ tới hai người có thể đi tới tình trạng như hôm nay.
Từ khi cô có ký ức, người cô tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất, dường như sau này sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.
Thời Lạc cố nén nước mắt, mơ mơ hồ hồ đi tới trạm xe bus bên ngoài cổng trường, nhìn thấy có xe, cũng mặc kệ là nó đi về đâu, không hề nghĩ ngợi đã lập tức chạy lên.
Đời này cô chưa từng ngồi qua loại xe công cộng phải chen chúc đông như vậy, cô đã quen thói được xe riêng đưa đón, trước mắt bất chợt lên xe, ngay cả tiền lẻ cũng không có.
Đằng sau có hai nam sinh khối 12 cao to đi lên, không kiên nhẫn bực bội giục cô nhanh cái tay lên, tài xế bận rộn cả ngày tâm tình cũng không tốt lắm, thấy cô chậm chạp không lấy tiền ra cũng không có thẻ xe, cho rằng cô là muốn đi chùa, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ mắng người.
Thời Lạc bị làm cho gấp tới mức nước mắt như những hạt châu đảo quanh hốc mắt, cô lục lọi cặp sách một lúc lâu cũng không tìm ra được đồng tiền lẻ nào, lại theo bản năng muốn lấy điện thoại ra tìm Đường Kỳ Thâm, lúc lướt tới giao diện WeChat của anh, động tác trên tay dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vành mắt đỏ lên, lúc này mới ý thức được, cô giống như không thể như trước, tùy tùy tiện tiện ỷ lại vào anh nữa.
Đường Kỳ Thâm tới chậm một bước, xe bus đã chậm rãi rời đi.
Xe bus rời đi ngay trước mắt anh, anh trơ mắt nhìn Thời Lạc đưa lưng về phía cửa kính xe, co quắp đứng trước máy thu tiền, nhưng mà lúc này, anh lại không thể giúp được cô.
Thời Lạc trước đây, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ tìm anh, tính cách yếu ớt nũng nịu không chịu được, lần đầu tới kỳ cũng phải để cho một nam sinh như anh tới phổ cập kiến thức khoa học, thậm chí bị muỗi đốt một tý cũng mang vẻ mặt như đưa đám tới tìm anh làm nũng, muốn anh gãi giúp mình, ép anh nói loại lời ma quỷ dỗ người như kiểu “Cho dù mặt em bị muỗi đốt thành cái bánh bao thì cũng là tiểu công chúa xinh đẹp nhất”.
Nhưng mà hiện tại, anh nhìn điện thoại an an tĩnh tĩnh của mình, tiểu tổ tông ríu rít thích dính người nhất kia đang ngày càng xa anh, cô không cần anh nữa.
Lần đầu tiên Đường Kỳ Thâm biết cảm giác trái tim bị xé nát rốt cuộc là đau tới mức nào.
Giống như ngay cả hô hấp cũng đau.
Anh vốn tưởng rằng thích một người là để cho cô ấy có tự do, để cô đi theo đuổi thứ mình muốn, nhưng giờ phút này anh đột nhiên hiểu ra chính mình cũng không phải là người rộng lượng như vậy, anh không làm được.
Anh tự nhận bản thân trầm ổn bình tĩnh, chỉ là ở trong tiềm thức anh biết được rằng chắc chắn sẽ không mất đi cô, nhưng mà hiện tại, Thời Lạc cường ngạnh tránh thoát chạy ra khỏi sinh hoạt của anh, anh chịu không nổi, lần đầu tiên anh phát hiện, âm u và ích kỷ mới là bản chất của mình, thích một người tới cực hạn, là muốn chiếm hữu cho riêng mình.
Giờ phút này anh mới rõ ràng ý thức được, hiện thực và giấc mơ dường như cũng giống nhau, cho dù cuối cùng kết cục có thể sẽ khiến cô hận mình, anh cũng muốn mạnh mẽ cột cô ở bên người.
Huống chi, Thời Lạc nói thích anh.
Tiểu công chúa không sợ trời không sợ đất, chưa từng để bất luận người nào vào mắt, kiêu ngạo lại tùy hứng như vậy, bởi vì thích, ở trước mặt anh đến nói chuyện và hành động cũng đều trở nên cẩn thận.
Bởi vì thích, cô nghiêm túc bảo đảm nói muốn học làm một thiếu nữ dịu dàng hiểu chuyện, cô thay đổi bản thân là vì muốn anh thích mình nhiều thêm một chút.
Cô sợ hãi mất đi, cho nên thực sự nỗ lực muốn giành được sự yêu thích của anh, mà anh lại bởi vì tự cho là đúng, đem hai chữ “mất đi” này tự tay mang lên cho cô.
Đường Kỳ Thâm sợ cảm xúc của cô không ổn định, trên đường sẽ xảy ra chuyện, liền tùy tiện gọi một chiếc xe, gắt gao đuổi theo sau xe bus.
Thời điểm xe bus dừng lại ở trạm gần tiểu khu Ninh Thủy Loan, Thời Lạc rũ đầu chậm rãi đi từ trên xuống.
Trước đó cô chạy trốn một lúc lâu, sau đó ngồi lên xe bus mới dần dần an tĩnh lại, lúc này mới phát hiện đùi đau nhức khó chịu.
Là mấy chỗ bị ống thép trong bộ thú nhồi bông đập tới, ngày hôm qua còn đắm chìm trong ảo tưởng có thể giảng hòa với Đường Kỳ Thâm cho nên cũng không có tâm tư để ý tới chút đau đớn này, không nghĩ tới một ngày qua đi, vết xanh xanh tím tím này không những không tan đi, ngược lại còn bởi vì chạy quá kịch liệt mà càng thêm sưng to.
Ánh mắt cô ảm đạm đi về phía Ninh Thủy Loan, trạm xe bus tuy cách công viên nhỏ trong Ninh Thủy Loan rất gần, nhưng bởi vì địa điểm của NInh Thủy Loan khá đặc biệt, hầu như tất cả người giàu Hành Thị đều tập trung ở đây cho nên phần lớn đều sử dụng xe riêng, xe bus không thường được đụng tới cho nên không có trạm ở bên trong, từ công viên nhỏ đi vào khu dân cư Ninh Thủy Loan phải đi qua một đoạn đường vắng rất dài.
Thời Lạc đi rất chậm, Đường Kỳ Thâm không lên tiếng đi theo sau cô, cách cô khoảng 5 mét, cau mày nhìn cô, rõ ràng cảm thấy tư thế đi đường của cô không đúng lắm.
Một đoạn đường an an tĩnh tĩnh, Thời Lạc bước đi không biết mệt, không biết đau.
Con đường này, đã từng là con đường tràn ngập tiếng cười ríu rít của Thời Lạc khi hai người cùng nhau về nhà.
Đại đa số thời điểm đều là cô nói chuyện, Đường Kỳ Thâm lắng nghe, nhưng mà cô làm đi làm lại không biết mệt, hứng thú bừng bừng, anh chỉ cần ngẫu nhiên đáp lại một tiếng “ừ” thôi, cô cũng có thể vui mừng tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
Tùy hứng chung quy vẫn không đánh lại thân thể yếu đuối, bình thường Thời Lạc không thích vận động, bây giờ cánh tay và cẳng chân đều có thương tích, khó khăn lắm mới bò lên được một đoạn đường núi liền có chút không chống đỡ được, cô ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nhưng mà dù vậy, cô cũng như cũ không có tâm tình đi thể hội cảm giác đau đớn trên người, thiếu nữ trước giờ luôn hoạt bát hào phóng nay lại thất thần, hai mắt không có tiêu cự nhìn thẳng tắp về một hướng, ngồi xổm ở bồn hoa ven đường, cánh tay vòng lấy hai chân, an an tĩnh tĩnh, không có cười vui, cũng không hề có sinh khí.
Vài phút sau, cô dường như nghỉ ngơi đủ rồi, hai tay chống chân, một lần nữa đứng lên, Đường Kỳ Thâm không hề nghĩ ngợi đã lập tức chạy tới bên cạnh cô, thanh âm đau lòng không chút che giấy: “Chân sao vậy?”
Thời Lạc căn bản không phát hiện anh đi theo ở phía sau, giờ phút này đột ngột xuất hiện ở trước mặt, hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy không quá chân thực.
Cô sửng sốt trong chớp mắt, ngước mắt nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy thật xa lạ, đây là Đường Kỳ Thâm không còn thuộc về cô nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tâm Niệm Em Đã Lâu, truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu , đọc truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu full , Tâm Niệm Em Đã Lâu full , Tâm Niệm Em Đã Lâu chương mới