TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Môi mỏng Đường Kỳ Thâm mím chặt, trong ánh mắt bình thường đều lạnh nhạt của thiếu niên toát ra ảm đạm và thương tiếc không giấu được.
Sao có thể chứ, anh chưa từng cảm thấy cô có chỗ nào không tốt.
Mặc dù cô kiêu ngạo không nghe lời, nuông chiều thích giận dỗi, gây chuyện thị phi, vô pháp vô thiên, tâm tư không đặt trên việc học, da mặt dày cầm bài thi không đạt chuẩn về nhà, anh cũng chưa từng một lần cảm thấy Thời Lạc có chỗ nào không tốt.
Cũng không phải không có lúc bị cô làm cho tức giận, nhưng cho dù giận, chỉ cần cô làm ra dáng vẻ tủi thân mềm như bông, ngọt ngào dính lấy anh cười cười, nhu nhu gọi một tiếng “Kỳ Thâm ca ca”, tất cả sự giận dữ đều nháy mắt có thể tan thành mây khói, tất cả sai lầm anh đều có thể tha thứ, sẽ vội vàng giúp cô giải quyết tốt hậu quả, mắng cũng không nỡ mắng hai câu.
Ở trên người Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm chưa từng chân chính so đo chuyện gì, tựa như trong tiềm thức liền dung túng cô không có điểm cuối, cảm thấy cho dù sủng hư cô cũng không sao hết, dù sao tương lai có anh, vẫn luôn có anh, anh có thể nuông chiều cô cả đời.
Đời này anh hiếm khi phạm sai lầm, chuyện sai lầm nhất anh từng làm đó là sau khi sủng hư cô lại tự cho là đúng mà để cô tự do, tự cho là đúng mà thay cô lựa chọn, tự cho là đúng mà lạnh lùng từ chối, nhưng mà anh lại xem nhẹ việc, chim tước trong nhà không thể thoát khỏi lồ ng son.
Ngay cả anh cũng không tin trên đời còn có người nào trừ anh ra có thể đối với Thời Lạc càng tốt hơn, mặc dù cô không muốn, anh cũng sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô, cho dù anh phải đoạt cũng nhất định giữ cô ở bên người, chứ không phải là thỏa hiệp rồi buông tay, huống chi, chim tước nhỏ được nuôi tới hư hỏng này vốn là thích anh, rõ ràng là cam tâm tình nguyên ăn vạ trong lồ ng chim dính lấy anh, anh lại mạnh mẽ mở cửa ép nó bay đi, làm nó bị tổn thương.
Đường Kỳ Thâm nhíu chặt mi, trong lòng đau tới khó chịu.
Thời Lạc cong người, cả người cuộn thành một cục, trong lúc mơ mơ màng màng còn chặt chẽ nắm lấy bàn tay không kịp rút ra của anh kề sát ở trán mình, toàn bộ gương mặt dán thật sự gần, Đường Kỳ Thâm thậm chí còn có thể cảm giác được nước mắt ấm áp dần dần trượt xuống lòng bàn tay anh.
Suốt một đêm, Thời Lạc không có lúc nào ngủ yên, khi thì nhíu mày, khi thì ch ảy nước mắt, rầm rì nói mớ, cái miệng nhỏ mếu máo, vành mắt vẫn luôn đỏ lên.
Lần đầu tiên Đường Kỳ Thâm biết cái gì gọi là chân tay luống cuống, anh ngồi ở đầu giường, ngồi bên người Thời Lạc, bàn tay không bị cô nắm nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ ngủ tới hỗn độn, không biết đã nói câu “thực xin lỗi” lần thứ bao nhiêu rồi.
Trong bóng đêm chỉ có chiếc đèn ngủ mờ mờ phát ra ánh sáng, Đường Kỳ Thâm một đêm không chợp mắt, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Rạng sáng bốn giờ, Thời Lạc tựa hồ lại mơ thấy cái gì đó không thoải mái, cô bất an lăn qua lộn lại, sau đó cảm xúc lại hơi chút kích động, vừa khóc vừa ho khan, cuối cùng cau mày làm mình ho tỉnh, tim đập kịch liệt, trong nháy mắt khi tỉnh lại, cơn ho càng thêm mãnh liệt, một cỗ cảm giác ghê tởm vọt lên ngực, vội vàng nhảy xuống giường muốn chạy vào phòng tắm.
Nhưng mà hai chân vì vết ứ máu còn chưa tiêu tán, hơn nữa hồi chiều còn chạy như điên một đường, sau khi ngủ dậy, cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, chút sức lực cũng không vận lên nổi, mũi chân vừa chạm tới thảm lông mềm mại dưới giường liền trực tiếp ngã nhào xuống.
Cũng may Đường Kỳ Thâm phản ứng nhanh, động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, hai tay rắn chắc hữu lực đỡ lấy cô nhóc ngã nhào từ trên giường xuống vào trong ngực.
Thời Lạc ngẩn ra trong chớp mắt, trong hô hấp là mùi hương quan tài mà cô quen thuộc, trong nháy mắt, vành mắt lại đỏ lên, chóp mũi cũng không nhịn được mà lên men.
Nhưng mà nội tâm cùng lý trí lại không ngừng nói với cô, đừng mơ tưởng nữa, mùi hương này sau này cũng không còn thuộc về mày nữa.
Cỗ cảm giác ghê tởm lúc mới ngủ dậy lại trào lên, cô tránh khỏi tay Đường Kỳ Thâm, lảo đảo chạy vào phòng tắm, vô lực yếu ớt gục xuống bồn rửa tay không ngừng nôn khan.
Cả ngày chưa có ăn thứ gì, thật ra cũng không nôn ra cái gì cả, chỉ là trong lòng khó chịu bị mạnh mẽ đ è xuống, nhịn không được muốn tìm điểm đột phá từ s1nh lý.
Nước mắt theo động tác nôn khan của cô không ngừng tràn ra, bước chân Đường Kỳ Thâm dồn dập đuổi theo, Thời Lạc nghe thấy tiếng động liền luống cuống tay chân mở vòi nước, vội vàng hứng một chút nước vẩy lên trên mặt.
Nước lạnh như băng thẳng tắp hất lên mặt, vào cái thời tiết lạnh tới mức có thể đóng băng này lại không thể so được với sự lạnh lẽo trong tim cô.
Đường Kỳ Thâm đi nhanh tới bên cạnh cô, một tay đóng vòi nước lại, cầm lấy khăn lông mềm mại sạch sẽ ở bên cạnh, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lau cho cô.
Nhưng mà anh càng như vậy, trong lòng Thời Lạc càng khó chịu: “Anh đi ra ngoài, không được nhìn!”
Đều đã từ chối cô rồi mà cứ một hai phải lắc lư ở trước mặt cô là sao, nhìn cô mất mặt anh vui lắm à? Cô thích anh như vậy, thích tới mức có thể làm tất cả để anh vui, vì có thể khiến anh chấp nhận mình mà cô không tiếc đè lại bản tính mình dưỡng nhiều năm như vậy, học cách ngoan ngoãn, học cách dịu dàng nghe lời, học cách đi làm thêm kiếm tiền, cho dù trên tay với đùi đều là vết bầm tím đau nhức, trong lòng cũng chưa từng cảm thấy tủi thân.
Nhưng mà cho dù là vậy, anh vẫn không chấp nhận cô, buồn vui không có khả năng đồng hành cùng nhau, đại khái cả đời này anh cũng không biết được sau khi cô bị từ chối thì trong lòng khó chịu tới mức nào.
Đường Kỳ Thâm vừa đau lòng vừa sốt ruột, nhưng ngữ khí nói chuyện cũng không dám nặng chút nào: “Thực xin lỗi, Lạc Lạc? Đừng khóc có được không, khóc rồi hai mắt sưng lên sẽ xấu lắm, không phải em thích xinh đẹp nhất sao?”
Anh vừa dỗ dành vừa dùng khăn lông khô lau đi vệt nước lạnh lẽo trên mặt cô.
Trên người Thời Lạc không có sức lực gì, cả người khóc mệt tới mơ mơ màng màng, nửa thân mình đều dựa vào người anh, lại liên tiếp muốn nâng cao tinh thần, không được tham luyến loại ôn nhu giả dối này.
Trước kia là cô tự mình đa tình, tự cho mình là đúng, cho rằng Đường Kỳ Thâm dịu dàng đối xử tốt với cô chính là thích, nhưng mà chân chính thích một người là chỉ hận không thể đào tim đào phổi cho anh, hận không thể cả ngày dính ở bên nhau, mỗi phút mỗi giây đều không xa lời, sao có thể nỡ lạnh mặt từ chối lời tỏ tình của đối phương, liên tiếp tránh mặt không muốn gặp đối phương chứ.
Đường Kỳ Thâm lau mặt cho cô, lại mở vòi nước sang chế độ nước nóng, nước nóng tạo thành một làn sương mù bốc lên, Đường Kỳ Thâm như là không sợ nóng, trực tiếp thò hai tay vào xối.
Thời Lạc ngơ ra, vừa đẩy anh vừa nhìn về phía bồn rửa ra, không trong chốc lát, lòng bàn tay đã bị nóng tới đỏ bừng lên, thiếu niên mặt không đổi sắc, mà ánh mắt của Thời Lạc lại nhức nhối đau đớn.
Thích, rốt cuộc là không thể giấu được, có ai có thể nói không thích là thật sự sẽ lập tức không thích nữa đâu chứ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tâm Niệm Em Đã Lâu, truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu , đọc truyện Tâm Niệm Em Đã Lâu full , Tâm Niệm Em Đã Lâu full , Tâm Niệm Em Đã Lâu chương mới