Chương 11: Đi rừng cúc phương
Hai tháng sau.
"Anh, em thức tỉnh chức nghiệp rồi nè, là pháp sư thời gian!"
"Oa, chức nghiệp hiếm nha, chỉ nghe chữ thời gian đã thấy mạnh rồi."
"Hì hì em mà lại."
"Được rồi để anh gửi cho em tài nguyên với chút sách kỹ năng, có cả kinh nghiệm tu luyện nữa lên nhớ đọc kỹ đó!"
"Dạ vâng, à đúng lúc em thức tỉnh có chút chuyện xảy ra..."
"Anh hiểu rồi, nếu chưa có gì thì cứ trước để đó, đợi anh về rồi kiểm tra cho!"
Cúp máy, Phạm Thiên rơi vào trầm tư, vấn đề của Tuyết Lan cũng không phải bình thường, chỉ là nếu đã kiểm tra ở bệnh viện rồi thì trước để đó vậy, chỉ vài tháng nữa là hết năm rồi lúc đó về kiểm tra kỹ hơn vậy.
Tạm bỏ qua một bên, Phạm Thiên lại tiếp tục tu luyện, hai tháng qua tháng nào Tuyết Nhan cũng tới tìm hắn một lần để đi chơi làm hắn có chút phiền muộn, khó lựa chọn, cũng chỉ có tu luyện là giúp hắn quên được mọi thứ.
Lại một tháng nữa, ngoài cửa phòng Phạm Thiên tụ tập ba người, Âu Cơ, Lạc Long và Thánh Gióng.
"Âu Cơ hả, tìm anh làm gì vậy? Mà sao có cả Gióng ở đây thế này?" Phạm Thiên mở cửa lười biếng hỏi.
Âu Cơ cùng Lạc Long thì thôi đi, ít nhất một lần một tháng hai đứa sẽ cùng Tuyết Nhan tới rủ hắn đi chơi nhưng lần này lại có thêm Thánh Gióng cũng lạ, lại không thấy Tuyết Nhan đâu nữa.
"Vâng, bọn em tới tìm anh đi phó bản cày nè, vừa lúc em năm danh ngạch nên tới rủ anh với chị Tuyết Nhan một thể!" Âu Cơ cười nói.
Phạm Thiên lại nhìn sang Thánh Gióng, thế ông ở đây kiểu quái gì, cho lời giải thích đi.
"Ha ha ha, còn không phải đang định tìm ông đánh một trận hay sao, rồi đúng lúc gặp hai người này trên đường nên được đi cùng luôn, thật sự rất may mắn đó chứ hả." Thánh Gióng khoác vai Phạm Thiên cười sảng khoái.
Thánh Gióng vui như vậy cũng dễ hiểu, nếu như nói tài nguyên gồm những thứ chứa thiên địa nguyện lực như nguyện quả, nguyện thạch hay nguyện dịch là kho báu thì những phó bản như này chính là đảo kho báu. Bên trong không chỉ có thể săn bắt yêu thú kiếm nội đan của chúng mà còn có rất nhiều nguyện quả hay nguyện thạch nữa. Nếu may mắn thậm chí có thể tìm thấy nguyện dịch tự nhiên thì giàu to.
Mỗi lần vào trong này mà có thể đi ra thì đều sẽ giúp người đó có một lượng tài phú rất lớn. Nội đan là thứ khi yêu thú lên cấp 20 sẽ ngưng tụ ra, nếu không dùng để hấp thu tu luyện thì cũng có thể bán đi cho người khác luyện đan luyện khí, giá vẫn rất cao.
Còn nguyện dịch tự nhiên thì càng hiếm, bình thường dùng nguyện dịch của trường cho đều là hàng nhân công làm ra thôi, tùy vào cấp bậc của người ngưng tụ mà chất lượng sẽ khác nhau. Cứ như vậy thì phải đến tám tinh nguyện dịch người đó ngưng tụ ra mới so được đến nguyện dịch tự nhiên.
Thế nhưng tám tinh cường giả vốn đã hiếm nay còn muốn một tên ngu làm như vậy thì lại càng không thể nào, đem phần nguyện lực đó đi hấp thu tu luyện tăng cảnh giới không phải ngon hơn à, đến tám tinh còn thiếu gì tiền bạc mà ngưng tụ nguyện dịch đi bán để làm giảm tốc độ tu luyện chứ.
Chính vì những lý do này lên mấy khu phó bản luôn hạn chế số lần vào, các đại gia tộc cùng thế lực chia nhau kiểm soát các phó bản trên cả nước.
Mà phó bản Âu Cơ định đưa mọi người tới dù chỉ là cấp thấp nhất, tài nguyên chỉ trong phạm vi cấp ba mươi nhưng lượt vào vẫn quý hiếm vô cùng, chỉ nhìn Thánh Gióng liền thấy được.
"Cũng được, chỉ trong phòng tu luyện có chút khó chịu, ra ngoài kiếm chút đồ vẫn rất tốt, đợi anh chút rồi đi." Phạm Thiên nói xong lại quay vào phong cất mấy quyển công pháp thay bộ đồ rồi lên đường.
"Bây giờ chúng ta phải đi rủ chị Tuyết Nhan nữa, lát nữa phải nhờ ảnh rể rồi hì hì." Trên xe, Âu Cơ nói với Phạm Thiên.
"Hiểu rồi, để anh!"
Xe của Âu Cơ vẫn là rất nhanh lại bay nữa lên không vướng víu gì, chỉ trong hơn hai tiếng liền đến Lãnh gia.
"Mẹ ơi, chui chạn đại vương thật lợi hại, có vợ giàu như này thì lo quái gì nữa. Đột nhiên lại cảm thấy lọt vào hội nhà giàu a, còn tưởng có tao cùng Phạm Thiên hội nhà nghèo hóa ra là có mình tao thôi à."
Thánh Gióng sợ hãi than, thật sự Lãnh gia quá giàu rồi.
Tiến vào trong, lần này bố chồng đi làm, chỉ có mẹ chồng là ra tiếp đãi mọi người.
"Tiểu Cơ, tiểu Long còn có cả tiểu Thiên con rể mẹ nữa, với lại ai đây, bạn mới của Tuyết Nhan hả mau vào ngồi đi."
"Dạ cháu chào dì ạ!" Lạc Long và Thánh Gióng cùng nói.
"Dì Lãnh, con nhớ dì quá đi à!"
Âu Cơ nhào tới ôm Lãnh phu nhân nũng nịu.
"Dì cũng nhớ cháu lắm, tới tìm Tuyết Nhan hả con bé đang trong phòng tu luyện ấy, mấy đứa ngồi xuống ăn kẹo uống nước đi để dì đi gọi!" Lãnh phu nhân xoa đầu Âu Cơ nói.
"Dạ thôi, để con lên gọi cho ạ, mẹ cứ ngồi chơi với Âu Cơ đi!" Phạm Thiên nói.
Tới phòng tu luyện, Phạm Thiên trước tiên là dùng long văn sau đó lại rút kiếm ra rồi mới bước vào phòng.
Vừa vào Phạm Thiên liền vội tránh né, một cây tam xoa kích cắm trên đất ở vị trí cũ hắn đứng.
"Tuyết Nhan à có thể không như vậy chơi được không!" Phạm Thiên khổ não nói.
Mỗi lần tới chơi hay tìm đều là như vậy, trước tiên cứ phải đánh một trận trước rồi nói tiếp, mà lần nào cũng là hắn đơn phương bị đánh nên khổ vô cùng.
Tuyết Nhan mặc kệ, không hề nói gì lao tới, băng long phá hướng thẳng Phạm Thiên.
Bất đắc dĩ Phạm Thiên lại phải bồi nàng một hồi.
Một lát sau hai người trở lại, cơ thể thế nào thì không biết nhưng hai con mắt gấu trúc của Phạm Thiên cứ gọi là làm cho tất cả mọi người cười một tràng điên đảo.
"Vậy thôi tạm biệt dì, chúng cháu đi đây ạ!"
Tạm biệt Lãnh phu nhân, tất cả mọi người lên đường tới rừng cúc phương, một chuyến hành trình dài một tháng bắt đầu....
"Phải rồi Âu Cơ, múc đích chuyến đi này là gì vậy hay chỉ đơn thuần là đi săn thôi?" Tuyết Nhan hỏi.
"Hả em chưa nói với chị à? Đợi em chút!"
Âu Cơ lấy ra một tấm bản đồ của khu rừng này chỉ vào một chỗ là mục tiêu của chuyến đi này.
Nơi cần tới là trung tâm khu rừng, ở đó có một đám tinh nguyệt thảo, nguyện thảo cấp 39, nếu chỉ có một cây thì bình thường nhưng nếu là một đám thì tác dụng không kém gì nguyện thảo tứ tinh trung phẩm cả. Chỉ là khi nó đạt tới cấp 40 thì sẽ có người tới thu hoạch nên phải nhanh chóng ngặt trước thì mới có phần.
"Sau khi ngặt xong thì thời gian còn lại chúng ta có thể thoải mái thích làm gì thì làm rồi!"
Biết được mục tiêu, năm người tiếp tục lên đường đích tới trung tâm rừng cúc phương.
Nhưng hôm nay bọn họ khởi hành vẫn là hơi muộn, chưa đi được bao nhiêu trời liền tối, cả đội dừng lại.
Tuyết Nhan cùng Âu Cơ bắt đầu dựng lều. Lạc Long đi nhặt củi còn Phạm Thiên và Thánh Gióng đi săn thú.
Rất nhanh phần việc của mỗi người đều hoàn thành, Phạm Thiên hai người cũng bắt được một con heo rừng cấp 18 về.
"Được rồi, để anh mày trổ tài bếp lúc cho mấy đứa xem!"
Phạm Thiên sắn tay áo lên bắt đầu mổ heo ra rồi đem nướng, kinh nghiệm hai kiếp phát huy toàn bộ, chỉ một lát liền có món thịt heo nướng thơm lừng, nếu không phải được át mùi đi có lẽ còn dẫn động những con thú khá xung quanh.
"Oa anh rể tay nghề không tồi nha, chị Tuyết Nhan về sau không lo thiếu đồ ăn ngon rồi."
"Đúng vậy đó lão Thiên, mà chú bây giờ cấp bao nhiêu rồi mà săn hẳn con lợn cấp 18 thế này." Lạc Long ăn liên tục khen.
"Đúng đúng đúng, có cùng thắc mắc vậy á." Thánh Gióng cũng hưởng ứng theo hỏi.
"Không có gì, mới cấp 22 thôi với đây cũng là nhờ Gióng phối hợp nữa." Phạm Thiên trả lời xong lại tiếp tục ăn.
Chỉ một loáng con lợn liền hết sạch.
"Được rồi, Tuyết Nhan Âu Cơ cả Long nữa, mấy người đi ngủ trước đi hôm nay để anh với Gióng canh gác cho!"
"Ừ, nếu có gì cứ gọi em dậy, cẩn thận một chút vẫn hơn!" Dặn dò một chút Tuyết Nhan đi vào lều đi ngủ, Âu Cơ cũng đi theo.
Lạc Long vốn cũng chui vào lại bị đá ra, còn may là chưa no đòn. Vì chưa dựng lều lên đành phải lên cây nằm ngủ vậy.
Đêm ngày đầu tiên trong rừng cứ như vậy trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!