Chương 10: Đi chơi công viên, lời thổ lộ đêm hội
Một tháng sau kể từ kỳ thi, đang trạch lấy trong phòng thì Phạm Thiên bị Tuyết Nhan, Âu Cơ và Lạc Long kéo lấy đi công viên giải trí bảo phải bồi dưỡng tình cảm.
Mặc dù đã cố gắng phản kháng và bảo rằng mình không có nhiều thời gian nhưng đáng tiếc, đứng trước tài năng thuyết phục người khác của Tuyết Nhan tất cả đều vô dụng.
Vô lực chống cự, Phạm Thiên bất đắc dĩ hỏi:" Tuyết Nhan à, ai cho em ý tưởng đi chơi này vậy?"
"Dạ, Lạc Long đó anh!"
Tuyết Nhan ngọt ngào cười ngoan ngoãn trả lời, hoàn toàn không có chút nào của băng lãnh nữ thần và quan trọng là không có ý dấu diếm hung thủ vụ này.
Phạm Thiên hiền lành cười nhìn sang thằng bạn thân, ánh mắt quá rõ ràng: Anh bạn à, giờ mày có bú tao cũng không giảng hòa được đâu, tí về sẽ có nhiều chuyện để làm lắm đấy.
"Vãi nồi đừng nhìn em thế, em là bị buộc đưa ra ý kiến thôi tha em đi, chị dâu sao lại bán em dễ thế hại chết em rồi, mau giúp em chút đi kẻo chết người thật đó."
Lạc Long quá sợ hãi, liên tục hô hào gọi cứu trợ nhưng vô dụng, cái giá của việc cho phụ nữ ăn dấm là quá đắt.
Sinh không thể luyến, Lạc Long ngồi bệt ra trong xe đợi chết.
Tới công viên mọi người cất xe rồi đi vào trong.
Trò đầu tiên được chọn là nhà ma, tất cả đều hơi phong đẳng cấp xuống dưới 5, cũng không dám phong hoàn toàn kẻo xảy ra chuyện gì còn kịp ứng phó.
Tiến vào trong, quang cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, biến thành một nơi hoang tàn đổ nát, xác chết khắp nơi máu chảy thành sông, bầu trời đỏ một màu máu nhìn chả khác gì địa ngục.
"Chà, vậy mà lại có huyễn cảnh pháp sư bày trận luôn nha, chắc lát nữa đám người chết này lại sống dậy đuổi giết chúng ta hả."
Phạm Thiên đầy hứng thú nhìn xung quanh, mấy cảnh tượng đáng sợ hơn hắn nhìn nhiều rồi cũng chả thấy gì đáng sợ. Chắc có mỗi thanh niên nào đó bên cạnh hắn là đang hơi run chực chờ chạy ngay khi có chuyện thôi.
Đi thêm một đoạn đang lúc Phạm Thiên định bảo không có gì đặc biệt thì dị động xảy ra.
Máu ngửng chảy, gió ngừng thổi, mấy âm thanh kì lạ phát ra khắp nơi.
"Gào.... "
"Mẹ ơi cứu con!"
Dưới chân mỗi người xuất hiện một kẻ khuôn mặt biến dạng đang cố kéo họ xuống làm Lạc Long giật mình la toáng lên.
Mọi người né ra tăng tốc đi về phía trước, càng chạy không gian xung quanh lại càng biến dạng, dần dần đám xác chết cũng sống hết dậy vây đám người lại.
"Trời đậu sống lại thật rồi kìa, Thiên à mồm mày cũng quá đen đi!" Lạc Long nói.
Phạm Thiên không nói gì, để đi qua được nhà ma thì phải đi qua một cánh cửa. Cánh cửa đó sẽ đưa xuyên qua luôn huyễn cảnh nhưng Phạm Thiên vẫn chưa thấy nó đâu cả.
Đám xác chết ập tới, bốn người đều ra sức đánh giết nhưng vô dụng, vừa chết xong đám này lại hồi sinh lại nên chỉ có thể phá vòng vây ra ngoài.
Tuyết Nhan cùng Phạm Thiên đi trước mở đường, một kiếm một kích giết ra vòng vây.
Gần xông ra được thì một con quái vật to ngang tòa nhà xuất hiện, điều đáng sợ là con này không chỉ béo mà tóc còn che mắt nữa.
"Tao thấy cửa ra rồi, ở cửa sau của nó kìa." Lạc Long la toáng lên.
Mọi người nhìn về phía sau con quái vật quả nhiên ở vị trí đó là cánh cửa, thế nhưng cái này quá tởm rồi, đây là muốn ác tâm chết khách hàng a, bốn người cùng nghĩ.
Đang định xông lên thì đột nhiên con quái vật dừng lại, cảnh cửa mở ra, phân bay tùm lum bắn khắp xung quanh.
"Mẹ nó 1 sao, tí nữa nhất định phải đánh giá 1 sao cái chỗ này tởm vãi ra!" Lạc Long hoảng sợ vừa tránh né vừa kêu.
"Đúng vậy, quá đáng a không thấy vào đây có cả phụ nữ à." Âu Cơ cũng tận lực đánh bay mọi thứ bay tới chửi rủa nhà ma.
Còn may con này không mạnh, Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan phối hợp liền nhanh chóng hạ gục nó.
"Cũng không thể nói vậy, chức nghiệp gia chúng ta không sợ mấy thứ này lại cũng đã biết đây là huyễn cảnh nên sẽ không bị dọa, người ta cũng chỉ còn có thể chuyển qua phát triển phương hướng này rồi." Phạm Thiên đáp xuống, thấy hai người vẫn đang chửi liền cố giúp cái nhà ma này nói chuyện một chút.
Âu Cơ nghe xong cũng dịu lại nhưng sau đó lại thấy Phạm Thiên qua chăm sóc, giúp làm sạch cho Lạc Long liền lại tức giận hơn, một phút mặc niệm cho nhà ma.
Đợi Phạm Thiên cùng Lạc Long tiến vào cửa, Âu Cơ lại tức giận quay qua nói với Tuyết Nhan:
"Chị, sao vừa nãy chị mạnh mẽ thế làm gì, đáng ra chị phải yếu đuối đáng thương để được bảo vệ chứ, quên mất mục đích chuyến đi rồi à."
"Chị xin lỗi!"
Tiến vào cửa, cả bốn người vẫn chưa thoát ra ngoài, Phạm Thiên hai người đang đứng đó đợi.
Thấy nhóm Tuyết Nhan tới, Phạm Thiên nói:"Có vẻ như vẫn chưa xong, chắc thêm cảnh này nữa mới ra ngoài được!"
Quang cảnh xung quanh khác hẳn vừa nãy, đầy âm u và lạnh lẽo. Khắp nơi đều là những ngôi mộ và quan tài. Bầu trời tối om không hề có ánh sao mà chỉ có một mặt trăng máu.
Từng đợt gió lạnh lẽo thổi qua làm Lạc Long run bần bật.
Tiếp tục lên đường, Âu Cơ ở đằng sau nói nhỏ:"Nhớ đấy, lát nữa có gì xảy ra chị liền giả vờ sợ hãi rồi ôm lấy anh ấy là được hiểu chưa!"
"Ừ!"
Lần này không tiếp tục giở bài cũ nữa, xác chết bò ra từ mộ, quái vật ăn thịt người, zombie các kiểu có xuất hiện qua nhưng không đáng sợ mà cũng không tởm.
Phạm Thiên đang định mở miệng chê chỉ thế này thì một tiếng cười quái dị truyền đến từ đằng trước, tiếng cười lúc giống Âu Cơ lúc lại giống Lạc Long, tất cả mọi người cảnh giác.
Âu Cơ đẩy đẩy Tuyết Nhan nói:" Cơ hội cuối rồi kìa, đừng bỏ qua nữa chuẩn bị lên luôn đi!"
Tiến đến gần, phía trước dần hiện lên bốn bóng người, mấy người này giống y hệt đám người Tuyết Nhan.
Chỉ vậy thì thôi đi, mấy kẻ này vậy mà lại đổi cặp cho nhau đang chuẩn bị làm chuyện đó.
Không cần nói nhiều, Âu Cơ cùng Tuyết Nhan liền lao thẳng tới xiên chết cả bốn, huyễn cảnh tự động nhảy sang màn tiếp theo.
Âu Cơ mặt đỏ bừng liên tục ghê tởm chửi rủa nhà ma. Liền Lạc Long cũng không nhịn được chửi theo, xem cảnh này Phạm Thiên cũng chỉ có thể cầu phúc cho chủ nơi này thôi.
Cái gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ cũng chỉ đến như này. Màn tiếp theo quang cảnh rất bình thường thì bỗng xuất hiện một đám cao to đen hôi không mặc gì điên cuồng truy đuổi mọi người, hai thanh niên chạy phọt cờ để bảo vệ lỗ của mình.
Liên tục các màn chơi bẩn bựa nối tiếp làm cho đám người cảm nhận được tận cùng của ghê tởm.
Đến màn cuối cùng, rất nhiều người giống bọn hắn xuất hiện nói những lời sến súa với nhau, giết không chết lại sắp đến khung cảnh 18+ ba người không nhịn được nữa giải phong tu vi phá sập luôn cái nhà ma này.
Phạm Thiên mặc dù không nói gì nhưng cũng không ngăn cản để ba người xả giận. Đánh bầm dập chủ nhà ma rồi đền tiền xong đám người liền bỏ đi.
Kế hoạch phá sản, Âu Cơ chán nản bảo Phạm Thiên đi mua kem rồi triệu tập hai người để bàn lại kế hoạch.
"Long, có kế hoạch gì để giúp chị Tuyết Nhan không?"
"Không có." Lạc Long nghiêm túc nói.
Bốp
"Phế vật, không có thì nghĩ ra mau đi." Âu Cơ đánh cho cái nói.
Suy nghĩ một chút, Lạc Long đưa ra ý kiến chơi mấy trò cảm giác mạnh khác xem có cơ hội không, hai người đồng ý.
Ăn kem xong, bốn người đi chơi tàu lượn siêu tốc, tốc độ cực nhanh ngang chức nghiệp gia cấp 10 toàn lực di chuyển.
Vô dụng.
Vòng quay tử thần.
Vô dụng.
Rơi tự do.
Vô dụng.
Rất nhiều trò khác.
Vô dụng.
Cứ vậy cho đến hết ngày, Tuyết Nhan vẫn không có cơ hội nói gì, mặc dù giả vờ sợ hãi rồi bám lấy Phạm Thiên vài lần nhưng tên thẳng nam này chả chút phản ứng. Không phải mặt trơ ra an ủi liền là châm chọc vài câu.
"Thôi bọn em về trước nha, anh chị cứ đi chơi hội đi không cần lo cho bọn em đâu."
Mệt mỏi, Âu Cơ dẫn Lạc Long tạm biệt rồi về trước.
Tuyết Nhan lại dẫn Phạm Thiên đi chơi hội, chơi ném phi tiêu, bắn súng, vớt cá... Cuối cùng đưa Phạm Thiên lên đỉnh núi gần đó.
Trên đỉnh núi hai người ngồi đó ngắm trăng sao, bỗng nhiên Phạm Thiên nói:
"Có phải cưới anh rất buồn bực không, cũng đúng tự nhiên lại có thêm một người chồng mà mình chẳng quen chẳng thích thì ai chả vậy!"
"Bây giờ lại phải cố để tăng tình cảm hai bên nữa, thật ra không cần như vậy, chỉ cần nói ra anh liền sẽ nói với hai bác, không phải ép buộc mình làm mấy chuyện này làm gì."
Tuyết Nhan không nói gì, đợi Phạm Thiên nói xong mới lên tiếng:
"Để em kể cho anh một câu chuyện này!"
Có một cô nàng nọ thông minh xinh đẹp, vừa mạnh mẽ lại vô cùng tài năng. Nhưng người ngoài chỉ thấy cô lạnh lùng, kiêu ngạo, thấy cô đứng trên đỉnh cao của nhân sinh chứ không ai biết được quá khứ của cô ấy, không ai biết tại sao cô lại như vậy. Đó là năm cô 4 tuổi, trong một lần đi chơi cô đã lạc trong rừng, chân thì bị gãy vừa đói vừa mệt, trời thì đã tối. Lúc cô tưởng mình sẽ chết thì một cậu bé xuất hiện rồi cứu cô, điều cuối cùng cô nhớ được trước khi ngất đi là hai người gặp phải một con sói. Cậu bé đó đã dũng cảm bảo vệ cô chư không bỏ chạy, sau đó thế nào thì cô không biết nhưng trưa hôm sau, khi tỉnh dậy hỏi bố mẹ cô bé về cậu nhóc thì bố mẹ cô bé lại bảo gia đình cậu nhóc đã đi đâu mất từ sáng hôm nay. Hỏi về con sói mới biết bố mẹ cô bé và cậu bé đã đúng lúc tìm thấy nên cả hai đều an toàn. Từ đó cô bé liền đem lòng yêu cậu nhóc kém mình một tuổi đó và thề rằng bản thân phải trở nên mạnh mẽ để một ngày nào đó có thể bảo vệ cậu.
"Thật là một câu chuyện hay." Phạm Thiên khen rồi lại nói:" Vậy sau đó thế nào, cô bé có đi tìm cậu nhóc không?"
"Có, sau đó họ đã tìm thấy và cưới nhau."
"Và cô bé đó là em, còn cậu nhóc." Tuyết Nhan nhìn về phía Phạm Thiên mặt hơi đỏ nói.
Phạm Thiên ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mình, Tuyết Nhan gật đầu.
Quả thật là ký ức hổi 3 tuổi trở xuống rất mơ hồ, Phạm Thiên gần như chả nhớ được gì hết nhưng mà cái này, cứu gái rồi được vợ loại chuyện này cũng quá.
Không cho Phạm Thiên nghĩ nhiều, Tuyết Nhan mặt đỏ hơn tiến sát lại gần nhìn thẳng vào mắt Phạm Thiên nói:
"Em yêu anh, anh có đồng ý lấy em làm vợ sao?"
Đôi mắt long lanh, gương mặt quyến rũ cùng nụ cười ấm áp và sự ngượng ngùng ấy, tất cả những thứ này hắn đều nhìn thấy, đều đập thẳng vào đầu Phạm Thiên. Hắn chắc chắn rằng lúc này nếu hắn tiến lên thì hai người sẽ có một đêm mặn nồng.
Nhớ về hôm nay, những lúc chơi cùng nhau, vui đùa cùng nhau, cùng nhau ăn uống, nắm tay nhau, khoác tay nhau cùng đi chơi hội, gương mặt ấy cứ hiện lên khắp suy nghĩ của Phạm Thiên làm cảm xúc của hắn rối bời, hắn muốn yêu em ấy nhưng vẫn có thứ để do dự.
"Xin lỗi! Xin hãy cho anh thời gian để suy nghĩ!"
Phạm Thiên nói với Tuyết Nhan rồi nhanh chóng rời đi để lại Tuyết Nhan buồn bã cùng thất vọng ngồi đó. Nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng lại kiên định và tràn đầy quyết tâm. Tuyết Nhan mạnh mẽ sẽ không dễ dàng như vậy bỏ cuộc, nàng sẽ làm cho hắn cũng phải yêu mình.
Đứng dậy trở về, Tuyết Nhan mỉm cười, ít ra hôm nay đã nói được lời trong lòng của mình ra, ngày đó nhất định sẽ tới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!