Chương 25: Linh nguyệt ma chu
"10:00"
"9:59"
"9:58"
Phạm Thiên nhìn xem đồng hồ đếm ngược của hệ thống, chỉ còn vài phút nữa phó bản sẽ mở ra.
Đang ngồi xem anime chờ đến giờ thì đột nhiên hắn nghĩ tới một việc.
"Mà khoan, nếu như ai cũng có thể tham gia vào phó bản này vậy mấy tên tội phạm nguy hiểm thì sao?"
Mặc dù là chỉ có dưới cấp bốn mươi mới tham gia được cái sự kiện này nhưng trên toàn thế giới thì số lượng cũng không phải dạng vừa.
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để mấy tên trong tù vừa chạy trốn vừa giết người thoải mái được hay sao.
"Đừng lo, tham gia ở đâu thì sẽ trở về ở đó nên không có việc gì, mặc dù có một vài vấn đề như gặp được đồng bọn để trao đổi thông tin hoặc nhận vật gì nhưng sẽ có một vài cách xử lý riêng."
Lạc Long giải thích:
"Thật ra mấy người cấp cao cũng có nhất định biện pháp rồi. Họ sẽ gửi đơn cho hệ thống để được trình lên chủ hệ thống rồi xử lý nhưng mỗi tên tội phạm lại bị hệ thống hạn chế khác nhau, không xử lý được triệt để. Thế nhưng là không còn cách nào, chỉ làm được như vậy thôi."
Phạm Thiên gật đầu, cũng đúng mấy việc này thì tất nhiên là người khác đã nghĩ đến từ sớm rồi.
Huống chi cao nhất cũng chỉ có thể là cấp 39 không quá đáng lo.
"Thiên, cầm lấy này!"
Đột nhiên Tuyết Nhan lấy ra một cái đồng hồ đưa cho Phạm Thiên nói:
"Sau khi vào trong phó bản thì chúng ta sẽ được truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên của vòng ngoài. Cái đồng hồ này có thể xác định vị trí của những người khác ở trong một phạm vi nhất định nên đừng làm mất!"
Nhìn xem cái đồng hồ, là loại thời trang của hãng quả táo cắn dở nên rất đẹp, mẫu mã tốt, kiểu dáng không cần bàn, lại còn là màu trắng Phạm Thiên thích nữa chứ.
Nhận lấy rồi đeo lên tay, không thể không nói là vẫn rất hợp, rất vừa vặn.
Thử đem hồn lực truyền vào trong ngay lập tức trên màn hình xuất hiện vị trí của bốn người khác.
Dùng rất tốt, như này tiện hơn biện pháp hắn định dùng nhiều. Quả nhiên khoa học là con đường dẫn đến tương lai.
Nhìn xem thời gian vẫn còn tám phút nữa, Phạm Thiên đứng dậy đi hòa bát mì tôm trứng ăn cho đỡ buồn mồm.
"00:03"
"00:02"
"00:01:
[Đại sự kiện trăm năm đã diễn ra, địa điểm thượng cổ chiến trường. Thời gian sự kiện diễn ra là một tháng. Những người muốn tham gia hãy chọn đồng ý!]
[Xin lưu ý thời gian cho phép vào phó bản là một tiếng, quá thời gian cửa vào sẽ tự động đóng lại!]
Liên tục hai thông báo hiện lên trước mắt tất cả những chức nghiệp giả đủ điều kiện tham gia sự kiện.
Phạm Thiên năm người cùng lúc mặc niệm trong đầu: tham gia.
Lực lượng không gian khổng lồ không cách nào phản kháng xuất hiện đem tất cả mọi người đi.
Một trận chóng mặt xảy ra quang cảnh xung quanh biến đổi, khi lấy lại được tầm nhìn thì tất cả mọi người đều đã được dịch chuyển đến nơi khác.
Ngay khi đến rất nhiều người nảy ra một cái ý nghĩ trong đầu: ta đi, có phải hay không hệ thống dịch chuyển nhầm rồi.
Cứ tưởng xung quanh sẽ là một vùng hoang tàn đổ nát, khắp nơi khô cằn không thấy nổi một sinh mệnh yếu ớt thế nhưng mà sự thật lại như vả một phát thật mạnh vào trí tưởng tượng của những người chưa rõ ràng.
Cái gì mà hoang tàn đổ nát chứ, thế chỗ cây cối xanh um, cả một vùng rừng rậm tươi mát như này là như nào.
Cái gì mà khắp nơi khô cằn không thấy nổi một sinh mệnh yếu ớt chứ, khô cằn thì một đống cây xanh này là ở đâu ra. Cái đám thỏ, hươu kia lại là con gì, đừng bảo đó là một đám ngũ tinh yêu thú ngụy trang thành không tinh yêu thú nhá.
Nguyện thảo mọc đầy đất, yêu thú chạy đầy đường cũng chỉ như này là cùng.
Ở cái nơi cảnh đẹp như mơ đọc thơ trữ tình tán gái thì au sờ to đổ.
Rất nhiều người không biết đều đang hoài nghi nhân sinh tự hỏi xem có phải hay không mình đi nhầm.
Mà trong đống người đó có cả Phạm Thiên cũng đang ngỡ ngàng ngơ ngác trước mọi thứ xung quanh.
Chỉ là ngẫm lại một chút hắn liền thấy đây là điều hiển nhiên.
Ai quy định thượng cổ chiến trường liền nhất định phải hoang tàn xơ xác rồi.
Phải, sau khi đánh xong thì xác thực nơi này sẽ như vậy nhưng nhìn thử xem từ đó đến nay đã được bao nhiêu lâu rồi.
Nguyện lực nơi này dồi dào như vậy khôi phục lại cây cối cùng động vật sẽ chả mất bao lâu đâu. Đối với khoảng thời gian từ thượng cổ đến giờ so ra thì nó nhỏ lắm.
Về phần tại sao trong tài liệu Lạc Long đưa cho Phạm Thiên xem không nhắc gì đến điều này thì là vì nó là điều hiển nhiên, nó cũng chả ảnh hưởng điều gì nên không quan trọng.
Suy nghĩ kĩ càng xong Phạm Thiên liền bình tĩnh lại, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn bị lừa.
Không tiếp tục quan tâm việc này, điều quan trọng bây giờ là tìm những người khác, đi một mình quá nguy hiểm.
Đưa hồn lực vào đồng hồ, trên màn hình lập tức xuất hiện một dấu chấm.
Xem ra vận may của hắn khá tốt, vị trí của hai người không quá xa.
Khoảng cách này có lẽ hai người cùng hướng về nhau sẽ chỉ mất khoảng nửa ngày.
Dấu chấm chuyển động, đối phương đã nhận ra Phạm Thiên và bắt đầu di chuyển.
Sử dụng ẩn tức thuật đem khí tức che giấu đi Phạm Thiên cũng bắt đầu tiến lên.
Nhờ có linh khí để tu hành nên bây giờ hắn đã sử dụng được một vài thuật pháp mặc dù đều là những chiêu không quá cao cấp và không có tính sát phạt.
Cấp tốc lại gần, cả hai người đều cố hết sức gặp nhau sớm nhất có thể.
Trên đường Phạm Thiên cũng liên tục kinh ngạc, nguyện thảo hai, ba cấp tùy tiện tìm liền thấy, nhất tinh hiểu biết chút là được. Nhị tinh nguyện thảo cũng không quá khó khăn.
Liền yêu thú cũng vậy, ở đây có lẽ ngoại trừ những con non ra tìm yêu thú bình thường còn khó hơn tìm yêu thú nhị, tam tinh.
Chỉ là đi một đoạn đường mà Phạm Thiên đã nhặt được bốn cây nguyện thảo nhị tinh, gặp vài đám yêu thú nhất tinh đi theo đàn.
Nếu không phải hắn không nhặt nguyện thảo nhất tinh thì đã sớm đầy túi rồi. Chỉ là nhất tinh đối với hắn bây giờ gần như không có tác dụng gì nên bỏ qua cho đỡ tốn sức.
Đang đi Phạm Thiên bỗng dừng lại, hắn vừa phát hiện một hang động.
Cẩn thận lại gần rồi đưa thần thức vào thăm dò mới biết là hang của một còn yêu thú tứ tinh trung phẩm.
Dựa theo quan sát Phạm Thiên chắc rằng con yêu thú này hẳn là bởi vì vừa sinh xong nên đang trong suy yếu kì, cấp bậc giảm mạnh chỉ còn cỡ tam tinh đỉnh cao.
Cũng may hắn là học sinh ba tốt có thể nhận ra con yêu thú này. Đây là linh nguyệt ma chu sở hữu chất độc cực mạnh, tơ nhện cực bền khó phá hủy, mấy cái chân khỏe mạnh sắc vén không kém gì binh khí cùng giai.
Khổ cái nỗi điểm yếu của nó là lửa mà Phạm Thiên thì chả lấy đâu ra lửa cả. Phóng hỏa đốt động cũng không có khả năng, hắn không muốn làm hỏng luôn đống nguyện thảo trong đó.
Dụ nó ra khỏi hang cũng bất khả thi.
Khi chơi bẩn không được thì chơi ngu lên ngôi, liều ăn nhiều không liều thì ăn.
Nhưng Phạm Thiên bây giờ mới chỉ là vừa vào tam tinh trung phẩm mà thôi, khoảng cách vẫn quá lớn.
"Cắn thuốc, binh thể chỉ có thể duy trì một binh khí tồn tại nên không trông chờ nhiều vào chiêu này được."
Nói là làm Phạm Thiên ngay lập tức bắt tay vào chế thuốc, cũng may hắn luôn dự trữ chút nguyện thảo trong túi đồ để phòng trường hợp như này.
Trước tiên là đem lá đu đủ cùng lá cần xa nghiền thành bột, cho thêm vài loại có cường hóa thuộc tính như liệt dương thảo, âm đao thảo cùng vài loại trung hòa độc tính như nguyệt linh thảo, phê cân thảo. Cuối cùng là đem cỏ vào ngâm trong đống bột tổng hợp này.
Hắn không biết luyện đan nên cũng chỉ có thể chơi như này thôi nếu không tác dụng phải tốt hơn nhiều.
Sau đó Phạm Thiên lại lấy ra lá ngón, lá ngót cùng một vài loại nguyện thảo khác chế thuốc tiếp rồi đem hóa thành binh khí, rất nhanh một thanh kiếm toàn thân một màu xanh lục xuất hiện trong tay hắn.
Chuẩn bị xong Phạm Thiên dùng ẩn thân pháp rồi tiến vào hang.
Đáng tiếc không có ai ở đây nếu không mọi việc sẽ dễ hơn chút rồi. Nhưng theo quan sát của Phạm Thiên đây cũng không phải ổ của nó, không có chút dấu vết nào cả ngược lại nơi đây có chút giống vườn thuốc.
Con linh nguyệt ma chu này là đến đây đẻ con xong định dùng chỗ nguyện thảo trong đó để khôi phục, do vừa mới đẻ nên nó còn mệt chưa ăn ngay nhưng đợi Phạm Thiên đi nửa ngày tìm người rồi quay về thì muộn chắc, lúc đó ít nhất nó cũng quay về tứ tinh hạ phẩm.
Nhìn chỗ nguyện thảo toàn dùng để hồi phục kia Phạm Thiên đoán chỗ này cũng là do con linh nguyệt ma chu cố ý bồi dưỡng chuẩn bị cho lúc này đi.
"Má, mùi quái gì mà khắm thế nhỉ cứ chua chua mặn mặn. Sẽ không phải liền nhện cũng biết quay tay tích lũy vận may a." Phạm Thiên thầm chửi.
Không hiểu sao bắt đầu từ lúc hắn đi vào sâu bên trong thì lại ngửi thấy cái mùi này.
Đột nhiên Phạm Thiên đang đi thì làm đứt sợi dây nào đó.
"Chết mị rồi!"
Ngay lúc sợi dây bị đứt con linh nguyệt ma chu liền tỉnh lại phóng ngay một ngụm độc về chỗ Phạm Thiên.
Quá nhanh căn bản không kịp né chỉ có thể đỡ, Phạm Thiên vội vã nhấc kiếm lên đón lấy bãi độc kia.
Vừa tiếp xúc thanh kiếm Phạm Thiên tạo ra đã bị ăn mòn mất một miếng làm hắn sợ hãi.
Đây là binh khí do hắn dùng hồn kỹ tạo ra đó, cấp bậc ngang với tu vi của hắn tức là thanh kiếm này có cường độ của tam tinh trung phẩm.
Độc tính mạnh như này mà dính lên người thì có mà chạy mất dép. Đấy là còn chưa kể nó có thể còn tác dụng gì khác ngoài ăn mòn nữa.
Nhanh chóng bổ sung hồn lực chữa trị thanh kiếm vừa lúc con linh nguyệt ma chu cũng lao đến.
Bật long văn lên Phạm Thiên chém một nhát đỡ lấy chân của nó rồi mượn đà lui ra sau.
Chưa kịp ổn định thân hình của mình linh nguyệt ma chu lại tiếp tục lao tới với tốc độ cực nhanh.
Lách mình qua một bên Phạm Thiên cười một tiếng:
"May cho mày tao không tu tiên đấy, nhưng mà tao chơi đồ."
Lôi ra từ tui đồ một quả pháo sáng rồi ném thẳng vào con linh nguyệt ma chu, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện.
Phạm Thiên biết trước đã sớm đeo lên một cái kính râm rồi.
"Phượng vũ, băng phong thế giới."
"Loạn long, phá thiên long."
Liên tục tung ra hai chiêu đánh vào phần lưng linh nguyệt ma chu Phạm Thiên đậu đen chán nản, vậy mà lại không tạo được vết thương chí mạng.
"Bách bộc kiếm."
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống tại truyen35.shop
Nháy mắt liền chém mười phát lên chỗ vừa gây sát thương Phạm Thiên nhanh chóng rút lui.
Vừa mới lui lại linh nguyệt ma chu liền thoát khỏi băng phong.
Lao tới thì bị chói mù mắt nhện, chưa kịp lấy lại tầm nhìn thì lại bị đóng băng rồi liên tục ăn đòn. Chỉ những điều này đã đủ để nó hận chết tên nhân loại trước mắt này.
Linh nguyệt ma chu tức giận kêu lên một tiếng rồi liên tục phóng tơ nhện về Phạm Thiên.
"Ui má ơi bây giờ còn chơi cả tơ nhện tẩm độc nữa à."
Tinh mắt nhận ra Phạm Thiên không dại mà dính vô mấy thứ này.
Liên tục né tránh hắn phát hiện ra ở xung quanh hang động có rất nhiều sợi tơ mỏng gần như không nhìn thấy được.
Những sợi tơ này không có bất kỳ tác dụng nào cả nhưng khi nó đứt lại có thể báo cho linh nguyệt ma chu biết có kẻ đột nhập.
Đây cũng là lý do tại sao Phạm Thiên vừa mới làm đứt sợi tơ linh nguyệt ma chu đã tỉnh lại rồi không do dự mà phóng độc về chỗ bị đứt tơ.
Cứ việc Phạm Thiên đã ẩn thân, con linh nguyệt ma chu này không hề thấy có người ở đó nhưng vẫn tấn công mà không chút do dự.
"Thông minh đến đáng sợ."
Vừa né tránh Phạm Thiên vừa kinh hãi trước trí tuệ của con linh nguyệt ma chu này.
"Ta né ta né ta lại né, ngươi ngưu ngươi đánh không trúng ta thì làm được gì sao."
Hự.
Đột nhiên Phạm Thiên không di chuyển được nữa, giống như có thứ gì đó đang dính chân hắn lại vậy.
Nhận thấy có gì đó sai sai Phạm Thiên quan sát lại hang động.
Nhìn kỹ mới thấy vậy mà lại có tơ dính cùng màu với xung quanh ở trên nóc hang.
Tất cả những lần phóng tơ vừa rồi đều là vì dụ hắn né lên trên nóc hang để bị dính lại.
Không kịp nghĩ nhiều Phạm Thiên vội vã chém đứt tơ dính nhưng đã muộn.
Linh nguyệt ma chu đã phóng tới nơi, hai chân trước hưởng thẳng về đầu Phạm Thiên.
Không thể không nhấc kiếm lên đỡ Phạm Thiên liên tục bị tấn công, căn bản là linh nguyệt ma chu không cho hắn có thời gian để thoát ra.
Cứ cái đà này thì Phạm Thiên rất nhanh sẽ kiệt sức thôi, lúc đó thì vui rồi vì tiền mà mất mạng.
"Mẹ ngươi, thấy tao hiền liền bắt nạt đúng không."
Phạm Thiên giận dữ chửi.
Linh nguyệt ma chu mặc kệ tiếp tục tấn công. Bắt nạt ngươi thì thế nào, làm gì được ta sao.
Phạm Thiên chỉ có thể ráng chống đỡ.
Đột nhiên linh nguyệt ma chu tấn công yếu đi, nhận thấy điều này Phạm Thiên ha ha cười sung sướng:
"Thế nào vậy, sáng chưa ăn cơm hả. Yếu sinh lý như này liệu có chiều chồng ngươi được không đó."
Phạm Thiên khiêu khích làm linh nguyệt ma chu tức giận tấn công điên cuồng hơn.
Cũng may con này không dùng tơ nhện tấn công từ xa. Mặc dù Phạm Thiên có thể hồi phục vũ khí nhưng hồn lực của hắn có hạn. Nếu linh nguyệt ma chu cứ liên tục tấn công từ xa thì hắn cũng chịu, khả năng năm sau mộ hắn xanh cỏ rồi.
Cơ hội đã đến, linh nguyệt ma chu bây giờ chỉ biết tấn công không còn để ý nhiều đến lực lượng của Phạm Thiên nữa.
Ngay lúc linh nguyệt ma chu lao tới Phạm Thiên liền bộc phát ra sức mạnh của tam tinh thượng phẩm, mơ hồ muốn hướng lên tam tinh đỉnh phong.
Không kịp dừng lại dù đã phát hiện ra không ổn linh nguyệt ma chu chỉ có thể tiếp tục tấn công.
Phạm Thiên cười nham hiểm, hắn đợi lúc này lâu lắm rồi. Phải nhịn cắn cỏ từ vừa nãy đến giờ chính là chờ lúc này.
Một kiếm toàn lực được chém ra, hai chân trước của linh nguyệt ma chu sau khi bị tấn công từ nãy đến giờ không chịu được tiếp chiêu này nên đứt luôn.
Linh nguyệt ma chu kêu lên một tiếng đau đớn.
Đáp xuống đất Phạm Thiên chủ động lao tới đánh.
Linh nguyệt ma chu mất hai chân trước cũng giống như kiếm tu mất kiếm vậy. Mặc dù vẫn còn rất nhiều thủ đoạn tấn công nhưng yếu đi nhiều.
"Ha ha ha thế nào hả, vui sao sướng sao. Đánh tao từ nãy đến giờ chẳng phải rất hăng sao, mau bật lại a."
Phạm Thiên liên tục tấn công, từng đạo kiếm khí cắt thẳng vào người linh nguyệt ma chu.
Mà linh nguyệt ma chu cũng không cam chịu yếu thế phóng tơ độc về phía Phạm Thiên làm hắn khắp người đều thương.
Còn may Phạm Thiên không bị trúng trực diện phát nào, đều chỉ là dính một chút bắn sang thôi. Kể cả như vậy những chỗ bị ăn mòn ngày càng đau, có chút tê liệt cảm giác.
Theo thời gian linh nguyệt ma chu ngày càng yếu, Phạm Thiên thương cũng ngày càng nặng.
"Chắc ngươi phát hiện ra rồi phải không, việc bản thân đang ngày càng yếu đi ấy. Chính xác rồi đó, kiếm của ta có tẩm độc à không nó vốn chính là độc. Cứ thế này ngươi sẽ thua sớm thôi trừ phi ngươi là tứ tinh yêu thú. Nói chung là chết mẹ mày rồi con." Phạm Thiên nói.
Ngay từ đầu hắn đã không đặt toàn bộ niềm tin vào cắn cỏ rồi, chỉ mạnh hơn là chưa đủ nên Phạm Thiên có tạo thêm độc rồi hóa thành binh khí để dùng.
Là một thanh độc kiếm, từng đòn nó chém ra đều mang theo kịch độc. Vốn còn mất chút thời gian để độc có tác dụng nhưng Phạm Thiên không nghĩ tới con linh nguyệt ma chu này lại phối hợp như vậy.
Cho nên Phạm Thiên mới không dùng thuốc để thoát khỏi tơ dính ngay.
"Loạn long, phá thiên long."
Ra đòn quyết định Phạm Thiên muốn chấm dứt cuộc chiến này tại đây.
Nếu còn kéo dài thêm nữa thì hắn sẽ gặp bất lợi lớn, khả năng còn bị lật bàn.
Đột nhiên linh nguyệt ma chu bộc phát ra sức mạnh to lớn húc thẳng về phía Phạm Thiên.
Lần này đến Phạm Thiên không kịp né tránh nhận trực diện cú húc này.
Bị đánh bay về đằng sau một luồng đau đớn đến cực hạn từ ngực truyền cho Phạm Thiên.
Xương sườn gãy mất sáu cái, hồn lực có chút rối loạn, máu bắt đầu rỉ ra từ miệng.
Ngay sau khi đánh bay Phạm Thiên linh nguyệt ma chu kêu lên một tiếng, hai chân trước của nó vậy mà mọc lại.
"Gãy chi trùng sinh."
Phạm Thiên thất thanh kêu.
Bình thường khi yêu thú đứt mất chân chỉ cần không phải quá sâu thì có thể mọc lại theo thời gian nhưng có thể mọc lại ngay lập tức như này chỉ có tứ tinh yêu thú mới làm được.
Hồi phục tu vi là không có khả năng, đang đánh nhau không yếu đi đã tốt rồi chư nói gì đến mạnh hơn.
Như vậy chỉ có thể là nó ngay từ đầu đã là tứ tinh.
"Ta đi mẹ nó, thật sự là tứ tinh. Bây giờ liền yêu thú cũng giấu nghề rồi. Giả heo ăn thịt hổ có gì hay mà bọn mày đú ghê vậy."
Phạm Thiên tức giận chửi.
Tứ tinh yêu thú, dựa theo khí tức Phạm Thiên cảm nhận được đã sắp đến trung phẩm rồi, cấp 42.
Mạnh như này dù là hắn đỉnh cao kỳ cũng ăn không được chư nói gì trọng thương như bây giờ.
Chạy.
Không có lý do gì mà ở lại đấu với nó cả.
Phạm Thiên ngay lập tức rút lui.
Nhưng linh nguyệt ma chu không dễ dàng để Phạm Thiên đi như vậy, nó phóng tơ bịt kín đường ra rồi nhanh chóng hướng tới Phạm Thiên.
Vội vã ném ra pháo sáng, lần này đã có chuẩn bị trước nên vô dụng.
Đem bom khói ném ra cũng không có tác dụng.
Phạm Thiên rối não, con nhện thối này bây giờ đã cảnh giác với những thứ hắn ném ra nên mấy chiêu này không dùng được nữa.
Phạm Thiên muốn thiêu đốt tinh huyết một thoáng nhưng bây giờ hắn lại tu hành rồi, nếu không phải hết cách hắn không muốn dùng chiêu này chút nào.
"Nhện ca chúng ta giảng hòa được không, đâu ai muốn liều mạng làm gì chứ."
"Bây giờ ép nhau về đường cùng thì đâu ai có quả tốt để ăn, lại còn tiện nghi kẻ khác nữa chứ."
"Nên là giảng hỏa được không hả nhện ca."
Phạm Thiên thử khuyên bảo, con nhện này rất thông minh có khi lại được thật.
Đáng tiếc là không, linh nguyệt ma chu chỉ chăm chú tấn công không quản đến lời Phạm Thiên nói.
Thử khuyên thêm một chút, hoàn toàn không có tác dụng Phạm Thiên cắn răng quát:
"Mẹ nó chư, đừng có mà khinh người quá đáng."
Bạo.
Lui lại đằng sau tạo khoảng cách Phạm Thiên ném kiếm về phía linh nguyệt ma chu rồi cho nổ binh khí.
Ầm một tiếng, cả cái hang chấn động. Linh nguyệt ma chu bị bức phải né sang một bên.
Nhân cơ hội này Phạm Thiên chạy đi. Tơ nhện cản đường bị vụ nổ làm cho gần đứt nên chỉ chịu thêm một đòn nữa liền hỏng.
Phạm Thiên an toàn chạy ra ngoài.
Cũng may linh nguyệt ma chu không đuổi theo.
Có lẽ nó sợ đi ra sẽ bị những yêu thú khác phát hiện rồi vây giết nên chỉ ở lại bắt đầu giăng tơ chế tạo bẫy rập.
Sau vụ này có lẽ nó sẽ cấp tốc ăn nguyện thảo để khôi phục rồi rút đi thôi. Dù sao chỗ nguyện thảo đó ở trong góc nên hẳn là không bị ảnh hưởng.
Phạm Thiên thấy linh nguyệt ma chu không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ con này điên quá đuổi theo muốn khô máu thì chết.
"Lỗ lớn rồi." Phạm Thiên lầu bầu.
Chịu trọng thương, tốn nguyện thảo chế thuốc kết quả là chả thu được cái gì cả lại còn mất thời gian.
Tìm tạm một chỗ kín đáo Phạm Thiên bắt đầu chữa thương, đành để người kia tự tìm đến vậy.
Hắn bây giờ liền một con nhất tinh trung phẩm yêu thú cũng khó giết, nếu còn đi lung tung thì chết chắc, ngồi một chỗ chờ gánh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống,
truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống ,
đọc truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full ,
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full ,
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống chương mới