Chương 43: Ha ha ha
"Hai thằng đó đã chết, bọn mày thua rồi."
Lau đi vết máu trên miệng, Phạm Thiên cười nói.
"Ngươi...thật sự nghĩ như vậy sao?" Kim Long nghi ngờ hỏi.
Phạm Thiên trầm mặc.
Nhìn xem Lạc Long cùng Thánh Gióng, nếu không phải tàn như quả tạ thì cũng là phế như đấng đội mình.
Mỗi đứa đều có một cái lỗ to đùng trên bụng, máu chỉ là hơi được cầm, động chút là vết thương lại phun máu phùn phụt ngay.
Tứ chi thì rã rời không chút sức lực, đối phương đứng cho đánh cũng không chắc có gây được sát thương không nữa.
Một thân vết thương không chỗ lành lặn.
Có thể đứng được ở đây đã vô cùng miễn cưỡng rồi. Nếu không phải có tăng phúc ý chí cùng tinh thần của Lạc Long thì cả hai đã sớm gục ngã.
Thế mà còn muốn đánh nhau nữa thì chính là đi nộp mạng, hơn nữa còn là kiểu nộp mạng chán đời nhất. Chính là kiểu đi lên liền chết không gây được tí sát thương nào.
"Bọn mày có sợ chết không?" Phạm Thiên nghiêm túc hỏi.
"Có."
Lạc Long cùng Thánh Gióng đồng loạt nói.
"Tao cũng..." Phạm Thiên đang định nói gì thì bỗng dừng lại.
"..."
"..."
"Đệch." Phạm Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cả hai.
"Gì a, ai chả sợ chết." Lạc Long nói.
Thánh Gióng gật đầu đồng ý.
"Thì con mẹ nó cũng đừng thẳng thắn như vậy a. Không nhìn tình cảnh hiện giờ là gì sao, trang bức lên, ngầu lên, sợ sợ cái bíp. Phối hợp chút được không, đi theo kịch bản hộ cái đi. Sáo lộ cái gì mà sáo lộ." Phạm Thiên to tiếng.
Kịch bản vạn từ trong đầu hắn cứ như vậy bị một câu có a cho phá hủy sạch.
Hắn cũng chả biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
"Tao hỏi lại, bọn mày có sợ chết không?" Phạm Thiên nghiêm túc hỏi lại.
Lần này hắn không quên dùng ánh mắt đằng đằng sát khi nhìn cả hai.
Đứng trước ánh mắt này, Lạc Long và Thánh Gióng không thể làm gì ngoài phối hợp theo:
"Không sợ, chẳng phải chỉ là chết thôi sao, sợ cái gì chứ."
Phạm Thiên gật đầu, cười thỏa mãn.
Mặc dù kịch bản đi có chút lệch nhưng không sao, như vậy là đủ rồi.
"Tao cũng không sợ, bọn mày sẵn sàng tử chiến với tao sao?" Phạm Thiên lại hỏi.
Câu này lại không được trả lời ngay, Lạc Long nhìn thật sâu Phạm Thiên một cái rồi nói:
"Tùy mày quyết định, chỉ cần biết tao luôn theo mày là được."
Thánh Gióng thì bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Phạm Thiên cảm động, kiếp trước hắn vẫn luôn cô độc. Cho dù lúc chết cũng chỉ có một mình. Kiếp này có được mấy đứa bạn như vậy, đáng rồi.
Dù có tiếc cũng tuyệt sẽ không hối hận, chết cũng không.
"Vậy a, thật cảm ơn nhiều. Vậy thì..."
Phạm Thiên đang nói thì đột nhiên ra tay đánh gục Lạc Long cùng Thánh Gióng.
"Mày..." Lạc Long không kịp nói gì liền ngất đi.
"Vậy thì cứ nằm nghỉ đi, bọn mày đã đủ cố gắng rồi. Còn lại cứ để tao." Phạm Thiên nói nhẹ.
Nói thì rất lâu nhưng từ đầu đến cuối chỉ mất khoảng bốn, năm giây.
Nhìn Kim Long và Hoàng Anh đang dùng tốc độ cực nhanh tiến tới, Phạm Thiên không chút do dự kết ấn thuật pháp.
"Vụ sương mê tâm."
Một màn sương xuất hiện cản trở lại hai người Hoàng Anh trong chốc lát.
Khi sương tản đi Phạm Thiên đã đứng ở chỗ của Âu Cơ nằm giả chết, trong tay xách lấy Lạc Long cùng Thánh Gióng.
Thả hai người xuống, Phạm Thiên tiếp tục kết ấn.
"Sinh mệnh kết giới."
Một kết giới xuất hiện bảo vệ lấy cả bốn người.
Đây là kết giới liên kết trực tiếp với sinh mệnh của hắn, nhờ vậy khả năng phòng thủ là vô cùng cao.
Chỉ có điều bởi vì có liên kết với sinh mệnh của hắn nên nếu kết giới bị phá thì hắn cũng sẽ chết.
Hai người Hoàng Anh đuổi tới liền là đánh một đòn thật mạnh lên kết giới.
Thấy kết giới không chút chấn động Hoàng Anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi định câu thời gian bằng cái này sao, vô dụng. Phá cái kết giới này tuy khó nhưng không phải không thể, chỉ là chút vấn đề về thời gian mà thôi." Kim Long nói.
Phạm Thiên lắc đầu dần tiến ra khỏi kết giới.
Hoàng Anh và Kim Long cẩn trọng lùi lại.
"Tao chỉ là không muốn mọi người bị tấn công trong lúc lơ đễnh mà thôi." Phạm Thiên nói.
Hoàng Anh không nói, Kim Long cũng không.
Sau trận chiến này, cả hai đều đã rút ra được một bài học vô cùng quan trọng.
Tuy không thể áp dụng với toàn bộ nhân loại nhưng đối với mấy thằng điên này thì lại không sai tí nào.
Đó là đánh liền đánh, không đánh thì thôi. Thắng là thắng mà không thắng thì chẳng phải chỉ là chết thôi sao. Chơi một đòn cuối cùng kéo theo vài tên lót đít cũng không tệ.
Cả hai người đều có thể chắc chắn rằng cái tên nhân loại đứng trước mắt này cũng không ngoại lệ, so với mấy đứa đằng trước cũng chả khác gì. Chắc chắn là đồ một lời không hợp liền kéo nhau cùng chết, không thể nào sai được.
"Từ giờ cuộc tử chiến mới thật sự bắt đầu."
Nói xong Phạm Thiên toàn lực vận chuyển hồn lực cùng linh khí trong cơ thể.
Bộ đồ hiện đại kia hóa thành trạng thái hồn lực rồi lại nhanh chóng biến trở về. Thế nhưng rất dễ để cảm nhận được bộ đồ này không còn giống trước đó nữa. Hàm lượng hồn lực trong này dày hơn rất nhiều, theo đó là khả năng phòng thủ được nâng cao tuyệt đối.
Linh khí dần tụ tập rồi cô đặc lại hóa thành một thanh kiếm trong tay Phạm Thiên. Lần này hắn sẽ dùng song kiếm phái.
"Tới đi!" Phạm Thiên quát một tiếng.
"Song long trảm."
Rầm.
Chỉ một đòn Hoàng Anh liền bị Phạm Thiên đánh bay.
"Cái gì." Kim Long bất ngờ kêu lên.
Dưới tình huống một đánh hai mà Phạm Thiên còn có thể chống lấy thế cân bằng vậy thì một đánh một không còn gì để nói.
Chỉ vài giây, trong thời gian ngắn ngủi mà Hoàng Anh trở lại đó Phạm Thiên đã rạch một nhát trên bụng của Kim Long.
"Cẩn thận, có gì đó không đúng. Tốt nhất đừng tách nhau ra." Hoàng Anh nói.
Một lần nữa phối hợp chiến đấu, cả hai lại giữ được thế cân bằng.
Thế nhưng chả bao lâu, Phạm Thiên dần lấn áp cả hai. Áp lực Phạm Thiên gây ra ngày càng mạnh theo thời gian.
Hoàng Anh cùng Kim Long đều kinh hãi.
Rõ ràng mới đây thôi cả hai bên vẫn còn miễn cưỡng đánh cái ngang tay, thậm chí là bọn họ hơi chiếm thượng phong một chút. Thế mà bây giờ cả hai lại đang bị Phạm Thiên chèn ép không thở được.
Không mất nhiều thời gian, hai người rất nhanh liền biết nguyên nhân tại sao Phạm Thiên lại đột nhiên trở nên mạnh hơn như vậy.
Mái tóc đen nhánh đang bạc dần theo thời gian trận đấu kéo dài. Đến bây giờ đã bạc được nửa đầu.
Nhìn cảnh này Kim Long và Hoàng Anh đều biết Phạm Thiên đây là thật sự là liều chết mà đánh rồi.
Đứng trước một tên không còn sợ hãi tử vong như vậy, hai người lại cần thận thêm ba phần, phòng thủ chặt hơn ba phần.
Phạm Thiên mặc kệ, phòng thủ nhiều hơn thì hắn lại càng tấn công thoải mái hơn thôi. Chưa chắc đã tốt hơn đâu.
Được đà xông lên, Phạm Thiên tấn công càng thêm dồn dập.
Từ đầu đến giờ không phải hắn chưa thiêu đốt tinh huyết qua, chỉ là vẫn luôn giữ ở mức an toàn thôi. Bây giờ hắn liền vượt qua cái ngưỡng an toàn đó, không ngại thiêu đốt toàn bộ tinh huyết.
Cùng với đó, lần thứ hai trong đời hắn tế đi thọ mệnh của bản thân để đổi lấy thực lực mạnh mẽ.
Trận chiến này hắn thắng mọi người liền sống, hắn thua mọi người cũng nhất định phải sống.
"Hô hấp pháp, hơi thở của mặt trời thức thứ sáu - tà dương chuyển thân."
"Thức thứ nhất - viêm vũ."
"Thập nhị thức - viên vũ."
Vận chuyển hồn lực trong cơ thể đi cùng với không khí lưu thông khắp cơ thể, hô hấp không khí và hồn lực cùng một lúc. Cơ thể của Phạm Thiên được gia tăng các thuộc tính cơ bản như tấn công, phòng thủ, tốc độ đến cực hạn.
Bình thường Phạm Thiên sẽ không dám làm như vậy, đây chính là tìm chết.
Hô hấp pháp là một kỹ thuật lợi dụng sự hô hấp mà đoán luyện cơ thể liên tục trong thời gian dài, từ đó giúp cho cơ thể trở nên mạnh hơn, hoàn toàn không có tác dụng phụ hay bất cứ nguy hiểm nào.
Thế nhưng nếu có cả hồn lực thì nó lại khác. Tuy sẽ đạt hiệu quả nhanh và mạnh hơn nhưng lại chứa đầy sự nguy hiểm đến tính mạng.
Hồn lực bởi vì di chuyển loạn mà sẽ dần phá hủy nội tạng, mạch máu, mọi nơi nó đi qua. Thế nhưng hiệu quả thật sự quá tốt, mọi chỉ cố cơ bản của hắn đều đạt đến ngưỡng tam tinh thượng phẩm.
"Thức thứ mười ba - viêm viên hỏa vũ."
Chiêu thức mạnh nhất của bộ kiếm pháp này được sử dụng.
Đây là chiêu thức vô cùng phức tạp được kết hợp bởi mười hai chiêu thức đằng trước. Chỉ có duy nhất hai cách để đối phó là né tránh hoặc mạnh hơn Phạm Thiên một tinh.
Thế nhưng hắn bây giờ là tam tinh thượng phẩm, lấy đâu ra tứ tinh thượng phẩm chứ. Đừng nói thuợng phẩm, liền hạ phẩm cũng không có lấy một mống.
"Bách biến binh pháp, tam biến - vận mệnh chuyển biến."
"Bách thương tề xuất."
Hoàng Anh và Kim Long không cam chịu yếu thế, lấy thế tấn công mạnh mẽ trực diện đối đầu với Phạm Thiên.
Thế nhưng hai tam tinh thượng phẩm cộng lại bằng được tứ tinh trung phẩm đã là cực hạn rồi, thuợng phẩm vẫn còn rất xa.
Chỉ là giao chiến vài chiêu cả hai liền bị đánh bay.
Phạm Thiên thừa thắng tiếp tục xông lên, trực tiếp hướng thẳng Kim Long mà đánh, mặc kệ Hoàng Anh gần đó.
"Khốn nạn, đừng có nghĩ ta dễ ăn." Kim Long chửi lớn.
"Để lại cái mạng chó của mày!" Phạm Thiên nói.
Tới liền là một kiếm, về lại là một kiếm tay khác. Phạm Thiên không chút thương tiếc hướng đến những chỗ hiểm mà đánh tới.
"Cút ra!" Hoàng Anh hét lớn.
Theo đó là một quyền hướng thẳng tới Phạm Thiên.
Phạm Thiên không né, tiếp tục tấn công.
"Cái gì, tại sao hắn không né." Kim Long giật mình thầm nghĩ.
Một giây sau hắn liền biết tại sao.
Ngay lúc Kim Long vừa định lùi lại thì Phạm Thiên lại tiến lên. Bình thường người khác sẽ phải né ra để tránh đòn nhưng không, hắn làm ngược lại.
Phạm Thiên thà để một quyền kia nện lên ngực mình cũng không nguyện ý bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Nhận trực tiếp một quyền của Hoàng Anh, Phạm Thiên bị đấm bay ra xa nhưng hắn cũng kịp chém đứt một tay của Kim Long.
Kim Long ôm lấy cánh tay bị đứt kêu lên đau đớn.
Hoàng Anh vội vã lấy ra thuốc cầm máu đưa cho Kim Long.
Chống kiếm đứng dậy, Phạm Thiên ho vài cái, máu liên tục chảy ra từ miệng. Lần này chảy ra rất nhiều, Phạm Thiên cũng không dừng lại được.
Vừa thở hồng hộc Phạm Thiên vừa nhe răng cười nói:
"Chết con mẹ mày đi. Bây giờ là tay tí nữa là cổ, bố mày chém đứt hết. Bố sẽ ngấu nghiến mày từng chút một con à."
Hàm răng bị nhuộm đỏ cùng cái miệng đầy máu tươi liên tục chảy ra phối hợp với câu nói làm cho Phạm Thiên không khác gì ác quỷ. Một con ác quỷ giáng lâm trần thế để thỏa mãn thú vui giết chóc của mình.
Cái khí chất cuồng bạo và ngoại hình hiện giờ của Phạm Thiên lại càng làm nổi bật điều đó.
"Đây là mày ép tao đấy. Vốn tao còn muốn giữ lại để đề phòng kẻ địch và phong bạo nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi. Con chó này, hôm nay tao muốn mày phải chết bằng cách tuyệt vọng nhất." Kim Long không còn giữ mà tớ tiếng chửi tục.
Nói rồi một trận pháp xuất hiện ngay dưới chân hắn, hồn lực trong cơ thể nhanh chóng giảm sút chỉ còn một thành.
Trận pháp tỏa sáng, trong ánh sáng chói lọi dần xuất hiện hai bóng người.
"Ra đây đi, nữ hoàng ong." Kim Long hét lớn.
Hai bóng người dần ngưng thực nhanh hơn rồi hoàn toàn xuất hiện.
Đó là hai người con gái vô cùng đẹp, khí chất nữ hoàng nổi bật khiến người khác chỉ nhìn liền muốn cúi đầu. Đằng sau hai người là đôi cánh của ong và phần kim đâm.
Vừa nhìn thấy hai ngươi này Phạm Thiên liền kinh hãi. Hắn biết loại yêu thú này.
Nữ hoàng ong, một loại yêu thú ong cực kì nguy hiểm. Tuy không có độc nhưng lại có tốc độ cực nhanh và lực đâm cực mạnh. Khả năng xuyên phá vô cùng khủng khiếp.
Hơn nữa khí tức này, mặc dù là tam tinh thượng phẩm nhưng lại mạnh hơn rất nhiều. Có lẽ là tứ tinh nhưng bị quy tắc của thượng cổ chiến trường đè ép xuống.
Triệu hoán sư vậy mà lại có thể triệu hoán yêu thú vượt cấp. Cứ việc vẫn bị đè ép cực mạnh, tụt thẳng xuống thượng phẩm nhưng vẫn mạnh hơn tam tinh đỉnh phong bình thường nhiều.
Thế mà ở đây lại có tận hai con, lại thêm Kim Long và Hoàng Anh nữa, ánh mắt của Phạm Thiên lóe lên một cái như đã xác định được điều gì đó.
Không hề nói nhiều, Kim Long cùng ba người khác lập tức tấn công không cho Phạm Thiên cơ hội nghỉ ngơi.
Trước sự vây công của bốn kẻ tam tinh thượng phẩm, Phạm Thiên hoàn toàn không có lối thoát. Một chút cơ hội phản công cũng không có, không gian để thi triển hoàn toàn không, chỉ có thế đứng đó chịu đòn.
Hai con nữ hoàng ong ở bên chiến đấu, mỗi khi có sơ hở liền đâm một nhát. Cơ thể Phạm Thiên bây giờ đã bị chúng đâm thủng không biết bao nhiêu lỗ rồi. Có những chỗ bị đâm quá sâu, máu liên tục chảy ra nhưng không có cơ hội cầm lại.
Cuộc chiến kéo dài, Phạm Thiên phải chiến đấu liên tục không có thời gian nghỉ ngơi. Vừa rồi lại phải liên tục tung ra các bộ binh pháp, hô hấp pháp làm hắn kiệt sức hoàn toàn.
Một quyền hồi nãy của Hoàng Anh vốn đã nện vỡ xương ngực của Phạm Thiên làm hắn khó thở, oxi không đủ. Nay lại bởi vì nữ hoàng ong mà mất máu quá nhiều, Phạm Thiên đã không còn cầm cự được nữa.
Đầu óc choáng váng, tầm mắt phía trước bắt đầu hẹp dần, cả thế giới như chỉ còn hắc ám.
Bộ pháp của Phạm Thiên trở nên rối loạn, chiêu thức cũng không còn mượt mà như trước nữa, rất hay bị đứt quãng.
Đột nhiên, như cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng, Phạm Thiên lách người sang một bên để né, nhờ vậy mà tránh được một đòn chí mạng.
Kim Long sau khi tấn công hụt không những không thất vọng, ngược lại còn nhếch miệng cười.
"Không đúng." Phạm Thiên giật mình nhận ra không ổn.
Hắn muốn né tiếp những đã muộn, hai con nữ hoàng ong đột nhiên xuất hiện, hai cây kim đâm thẳng hướng đầu của Phạm Thiên.
Vào khoảnh khắc sinh tử này, giác quan thứ sáu được rèn dũa qua bao trận chiến sinh tử cùng khát khao được sống của Phạm Thiên phát huy đến cực hạn.
Đạp mạnh một cái, Phạm Thiên bay lùi về đằng sau.
Phạm Thiên ngã xuống, nằm lăn ra đất. Hai tay ôm lấy mắt, Phạm Thiên kêu gào đầy đau đớn. Hai hàng huyết lệ từ khóe mắt dần chảy ra.
Tuy là đã né được hai cú đâm chí mạng đó nhưng đồng thời Phạm Thiên vẫn bị đâm mù hai mắt.
Cười nham hiểm, Kim Long lập tức đuổi theo không bỏ qua.
Tuy rất đau đớn nhưng đây không phải lúc cho mấy việc này.
Cố chống kiếm đứng dậy, Phạm Thiên cần thận tiến vào thế phòng thủ.
"Nữ hoàng ong, đâm phế hai tay hắn cho ta!" Kim Long ra lệnh.
Đạt được mệnh lệnh, hai con nữ hoàng ong lập tức tăng tốc đâm thẳng về hai tay của Phạm Thiên.
Đột nhiên Phạm Thiên, người tưởng chừng là đã mù lại nhấc tay lên chém một kiếm.
Một kiếm này hoàn toàn không phải trùng hợp mà là được chém ra vô cùng chuẩn xác, hai cây kim cứ như vậy bị Phạm Thiên một kiếm chém đứt.
Vừa bị lừa vừa bị chém đứt kim, hai nữ hoàng ong kêu lên giận giữ rồi điên cuồng tấn công.
Phạm Thiên tuy rằng bị đánh nhưng vẫn né được rất nhiều đòn, hoàn toàn không giống một kẻ mù. Cùng lắm chỉ là một kẻ mắt không tốt một chút, một tên cận nặng bị mất kính.
"Kỳ la, sao hắn giống như vẫn còn nhìn được vậy." Hoàng Anh hỏi nhỏ.
"Không rõ, có lẽ là một kỹ năng nào đó giúp cảm nhận được sự vật xung quanh đi. Lát nữa hãy thử làm như này." Kim Long trả lời.
Phạm Thiên tất nhiên là không thể nhìn thấy được nữa. Lý do hắn vẫn còn có thể chiến đấu được là bởi vì hắn có thần thức, một thứ mà bất kì tu sĩ nào đều có.
Ở tiên giới tất nhiên hắn sẽ không phóng thần thức ra ngoài như vậy, rất dễ bị kẻ thù tập kích tấn công trực tiếp thần hồn.
Thần hồn bị thương khác với cơ thể bị thương, thậm chí là nội thương cũng vẫn còn kém. Thần hồn tổn thương là trên phương diện linh hồn, rất khó hồi phục lại.
Cho nên dù là lúc giao chiến thì cũng sẽ không có ai tùy tiện phóng thần thức ra ngoài thăm dò đối phương cả.
Thế nhưng đây không phải tiên giới, không có ai biết gì về thần thức cả. Dù cho tình cờ gặp một người nhận ra sự tồn tại của thần thức thì Kim Long và Hoàng Anh cũng không phải. Điều kiện tiên quyết để nhận ra thần thức là có chức nghiệp liên quan đến tinh thần hoặc linh hồn cái đã.
Tuy nhiên hắn dù sao cũng đã mù, không thể phối hợp hoàn hảo được nữa. Rất nhanh đối phương sẽ nhận ra thôi.
Bỗng dưng Hoàn Anh xuất hiện ngay bên Phạm Thiên, tung một quyền đánh hắn bay ra xa.
"Làm thế nào, sao lại nhanh như vậy." Phạm Thiên không tin nổi thầm nghĩ.
"Ra là vậy, kỹ năng cảm nhận này chỉ có thể cảm nhận được năng lượng mà thôi. Nếu ẩn hồn lực đi thì kỹ năng này phế ngay." Kim Long vừa tiến lên vừa nói.
Phạm Thiên ngưng trọng vô cùng.
Không thể nào tin được chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà Kim Long đã nhận ra điều bất thường.
Bất quá điều này không ảnh đến Phạm Thiên lắm. Từ lúc nữ hoàng ong xuất hiện thì kết cục của hắn đã được xác định rồi.
Để cho tất cả đều ẩn dấu đi hồn lực, không sử dụng bên ngoài, Kim Long mang theo cây thương của mình lao thẳng tới tấn công.
Mắt đã mù, thần thức cũng chỉ có thể đại khái cảm nhận xung quanh. Phạm Thiên chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi các đòn đánh chí mạng.
Dù vậy hắn vẫn bị thương liên tục. Các vết thương tuy không chí mạng nhưng lại rất nhiều và nặng. Cứ vậy tích lũy vẫn sẽ chết như thường.
Rầm.
Một cước đạp bay Phạm Thiên vô cái hố do chính hắn tạo ra, bụi đất bay lên chắn đi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Lúc này, Phạm Thiên người nằm trong hố. Quần áo rách tả tơi, hai thanh kiếm gãy đoạn. Trên cơ thể có không biết bao nhiêu là vết thương nặng nhẹ khác nhau, máu vẫn luôn rỉ ra từ đó dù đã được hắn cố cầm lại.
Mặt bị đánh nát, hai mắt bị mù, tứ chi gãy sạch, xương trong cơ thể không có một cái còn nguyên. Lục phủ ngũ tạng bị đánh nát hết cả, sống được đã là kỳ tích.
Phạm Thiên cũng chỉ còn lại một cái hơi tàn.
"Cẩn thận một chút, lúc này chính là lúc thích hợp nhất để liều chết. Lùi lại chút, hắn sẽ sớm kiệt sức, mất máu mà chết thôi." Kim Long nói.
Hắn đã bị dọa sợ rồi, sợ một chiêu cuối cùng, sợ bị kéo đồng quy vu tận.
Đột nhiên một tiếng cười từ trong hố truyền ra.
Tiếng cười vô cùng thoải mái nhưng lại có chút đau khổ, rất tiêu sái nhưng lại còn tiếc nuối, mọi sự căm ghét, hận thù đều có trong giọng cười này, bi thương cũng có,...vô cùng phức tạp cảm xúc được nén trong cái giọng cười này.
Đây chính là giọng cười của con ác quỷ đó, đó là giọng cười của ác quỷ khi chuẩn bị thu gặt linh hồn.
"Ha ha ha chết đi chết đi chết đi, tất cả đều chết hết đi cho ta ha ha ha ha ha." Giọng cười điên dại của Phạm Thiên phát ra từ cái hố.
"Chết!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!