Chương 46: Hồn lực trì
Một ngày sau, bởi vì không biết Hoàng Anh có dẫn người trở lại vây công không, mà ở lại đây tiếp cũng không cần thiết, ngược lại còn có thêm nhiều mối nguy nên mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn nhưng đám người Phạm Thiên vẫn quyết định rời đi.
Một phần khác cũng là bởi vì phần thưởng của hệ thống khi hoàn thành nhiệm vụ: hồn lực trì.
Bất quá cái hệ thống này vẫn khốn nạn như ngày nào, cứ tưởng là sẽ được dịch chuyển thẳng đến nơi luôn, ai ngờ lại được cho cái bản đồ rồi phải tự cuốc bộ đến.
Cũng may, mặc dù hồn lực trì ở trung tâm vùng giữa nhưng lại có một không gian thông đạo ngoài vùng giữa có thể dịch chuyển thẳng vào, đây chính là mục tiêu của cả đội.
Về phần Phong Không, bởi vì bây giờ không thể tu luyện được nữa, đi cũng chả có tác dụng gì. Lại bởi không có chút sức chiến đấu nào, sợ đi theo chỉ làm gánh nặng cho người khác nên đã chọn ở lại.
Phạm Thiên cùng mọi người ra sức khuyên vì bây giờ Phong Không thật sự quá yếu, cứ để một người sống sót cuối cùng chết như vậy quả thật không đành lòng. Nhưng vì nói kiểu gì Phong Không cũng không chịu đi nên đành từ bỏ.
Trước khi đi Phong Không đã trở lại trong cái hang Lạc Long từng bị kẹt, cũng là cái hang Phạm Thiên tỉnh lại. Cửa hang đã được dùng đá bịt kín, bổ sung thêm vài trận pháp che giấu khác bên ngoài. Trừ phi là cố tình dò xét sâu vào khu vực đó nếu không tuyệt không thể phát hiện ra.
Thức ăn, nước uống Phạm Thiên cũng để lại rất đầy đủ, đủ cho một người ăn no từ giờ đến kết thúc sự kiện.
Tất cả mọi chuyện đều lo liệu ổn thỏa xong Phạm Thiên mới yên tâm rời đi.
Gần khu vực biên giới vùng giữa, trên bầu trời.
Tại đây có một chiếc xe ô tô đang bay trên đó với tốc độ cực nhanh.
Là chiếc ô tô mà Phạm Thiên đã cải tạo qua.
Đến bây giờ chiếc xe này dùng vẫn rất tốt. Tốc độ nhanh, có khả năng chiến đấu, ẩn giấu tốt, không còn gì để chê đối với chiếc xe này. Tiếc là trong cuộc chiến còn chưa kịp tỏa sáng đã bị Hoàng Anh cấm dùng.
"À mà lão Thiên, tao vừa xem lại cái nhiệm vụ hệ thống cho lúc đó. Ở đây ghi rằng nhiệm vụ hoàn thành, số người sống sót là bảy. Tao tưởng chỉ có sáu thôi mà nhỉ." Lạc Long đột nhiên hỏi.
Phạm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cái này tao nghĩ qua rồi, khả năng người thứ bảy chính là thằng đó đi, dù sao cũng còn có mình nó là sống sót rồi chạy thoát được."
Mặc dù điều này vẫn không hợp lý lắm. Theo lý thuyết thì nhiệm vụ đó là của phe nhân loại, cũng chính là phe của hắn mới đúng, không có lý nào lại lẫn cả Hoàng Anh của phe yêu tộc vào cả.
Bất quá không có bằng chứng gì, hệ thống làm việc cũng không phải lần đầu vớ vẩn nên Phạm Thiên không nghĩ nhiều. Dù sao không ảnh hưởng đến bọn hắn, không sao cả.
"Đã sắp đến chưa?" Phạm Thiên hỏi.
Mắt hắn bây giờ đã mù, thần thức do bị thương nên phạm vi bao trùm không xa, không nắm bắt được tình hình xung quanh, rất bất tiện khi bay như này.
"Sắp rồi, nếu không có gì xảy ra thì khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi." Âu Cơ trả lời.
"Vậy Tuyết Nhan, em thì sao. Anh có thể cảm nhận được cái gì đó rất lạ đã xảy ra, một sự biến đổi rất đặc biệt. Nhặt được cơ duyên gì à?" Phạm Thiên cười cười.
Tuy không thể phóng thần thức ra xa, phạm vi bao trùm khoảng ba mét nhưng Tuyết Nhan lại ngồi ngay bên cạnh, hắn vẫn là cảm nhận được một hai.
Tình trạng như này hắn có biết, cũng gặp qua không ít nhưng Tuyết Nhan có cái gì đó rất khác, giống như là có hai linh hồn trú ngụ trong cùng một cơ thể vậy.
May mắn Tuyết Nhan không phòng bị gì với hắn nên mặc dù khí tức rất nhỏ bé Phạm Thiên vẫn tìm ra được.
"Hử, anh nhận ra à. Đúng vậy, lần này em đúng là có gặp chút may mắn nên tiến bộ đôi chút." Tuyết Nhan cười mỉm.
Lập tức một thanh tam xoa kích nhỏ bằng cây bút bi xuất hiện trong tay Tuyết Nhan.
"Không biết tại sao, khi em học xong chiêu băng long thủ hộ rồi kết hợp với băng sương thủ hộ tạo ra kỹ năng thức tỉnh băng long thủ hộ như bây giờ thì cây tam xoa kích này lại có được linh trí. Theo em, có lẽ là bởi vì kỹ năng thức tỉnh và vũ hồn thức tỉnh có liên kết đặc biệt nên khi một trong hai thay đổi sẽ kéo theo cái còn lại thay đổi theo. Cụ thể ở đây là kỹ năng mạnh hơn đã giúp vũ khí thay đổi về chất, thức tỉnh linh trí."
"Ra vậy." Phạm Thiên gật gật đầu, hơi hoài nghi nói:
"Thế nhưng là không đúng nha, nếu chỉ vậy thì không thể nào có một linh hồn khác trong người được."
Đến đoạn này, Tuyết Nhan đắc ý cười:
"Đúng vậy, vẫn còn một điểm mấu chốt khác nữa. Khi đang trên đường tiến vào vùng giữa em đã tình cờ lạc vào một hang động. Trong đó là một linh tộc vô cùng hiếm thấy, hồn linh tam tinh đỉnh phong đang bị trọng thương sắp gục. Ngoài ra còn có rất nhiều nguyện thảo có tác dụng bổ sung hồn lực, nâng cao tinh thần và bồi dưỡng linh hồn trong đó, phần lớn đều là tam tinh trở lên."
"Sau khi em đánh giết hồn linh thì cây tam xoa kích này bỗng thoát khỏi khống chế mà hấp thụ toàn bộ hồn linh đó, sau đó còn muốn hấp thu toàn bộ chỗ nguyện thảo trong hang. Em biết đây là cơ hội hiếm có nên không ngăn cản. Thế là nhờ việc hấp thụ tinh hoa của nguyện thảo mà cây tam xoa kích này có được khí linh."
Tuyết Nhan càng nói càng hưng phấn.
Cũng phải thôi, khí linh hiếm như thế nào. Cho dù là một đại gia tộc cũng chưa chắc có được một binh khí có khí linh. Cho dù có đó cũng là của người đứng đầu gia tộc. Chưa kể đến việc liệu khí linh đó có phục tùng mình không nữa.
Ngoài ra đó chỉ là binh khí bên ngoài, còn Tuyết Nhan đây là vũ hồn của bản thân. Khí linh không chỉ phục tùng mà còn trung thành tuyệt đối, không bao giờ phản bội. Độ tương thích cao, có tâm linh tương thông và rất nhiều khả năng khác mà khí linh từ ngoài vào không có được.
"Khí linh." Phạm Thiên bất ngờ thốt lên.
Ra là vậy, thảo nào cứ thấy quen quen, ra là khí linh. Bởi vì là khí linh của vũ hồn nên mới xuất hiện tình trạng hai linh hồn trong cùng một cơ thể.
Nói như vậy, thiên phú của Tuyết Nhan thật sự quá khủng khiếp, kỹ năng băng long thủ hộ chỉ là một chất xúc tác mà thôi, căn bản không thể nào làm ra tác dụng lớn như vậy được, mấu chốt vẫn là ở Tuyết Nhan.
"Chúc mừng em nha. Khi nào về sẽ đi ăn mừng sau, Long bao. Nhưng có được khí linh cho bản thân chuyện này không thể tùy tiện cho người khác biết được, dễ dẫn tới nhiều rắc rối." Phạm Thiên nghiêm túc nói.
"Em hiểu!" Tuyết Nhan đồng ý.
Là phúc là họa thì tất nhiên là phúc. Nhưng nếu việc này lộ ra ngoài thì đó chính là tai họa ngập trời. Sẽ có rất nhiều người cử sát thủ đến giết Tuyết Nhan hòng tước đoạt vũ hồn, chiếm lấy khí linh. Bọn chúng không thiếu cách ép khí linh phải phục tùng.
"Ư."
Đột nhiên Phạm Thiên ôm đầu, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.
"Anh làm sao vậy, vết thương tái phát à?" Tuyết Nhan hoảng hốt hỏi.
Những người khác nghe thấy cũng quay xuống, lo lắng nhìn xem.
Trên trán Phạm Thiên xuất hiên từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu, cả người vô lực, mặt tái nhợt đi không còn chút máu.
Phạm Thiên thở hồng hộc nói:
"Không có gì nghiêm trọng, chút vấn đề thôi, nghỉ ngơi chút là được."
Tuyết Nhan chăm chú Phạm Thiên một chút, kiểm tra qua cơ thể, thấy không có gì mới thôi.
Phạm Thiên thì nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Là bởi hắn sử dụng thần thức quá độ, ai đời lại luôn phóng thần thức ra ngoài như thế, lại còn đang trong tình trạng bị thương nặng nữa chứ. Phản phệ như này vẫn còn là nhẹ chán.
Bây giờ hắn liền thành thật người mù rồi, không thể dùng thần thức bình thường rất dễ gặp chuyện. Di chuyển bình thường thì không sao, hắn vẫn cảm giác được nhưng nếu gặp tập kích thì chắc chắn phải chết.
Phải nhanh nghĩ ra cách gì đó khắc phục điểm này mới được.
Nửa tiếng sau.
"Đến nơi rồi." Âu Cơ nói.
Chiếc xe chọn chỗ thuận lợi rồi dần đáp xuống.
"Đi thôi, đừng phí thời gian vào những việc khác, nếu thuận lợi thì đây chính là cơ duyên lớn nhất của sự kiện nên phải nắm chặt thời gian." Tuyết Nhan đứng dậy nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Hồn lực trì, một hồ thiên địa nguyện dịch tự nhiên. Nếu là thật thì tất cả mọi người đều sẽ có tiến bộ rất lớn.
Tuyết Nhan dìu Phạm Thiên dậy, đi ra ngoài xe.
"Hệ thống, bọn ta đã tới điểm đánh giấu rồi. Bây giờ làm thế nào mới mở được thông đạo a?" Lạc Long hỏi.
[Làm bộ vừa xấu hổ vừa sợ sệt như bị bắt vụng trộm rồi đọc to câu thần chú: vợ ơi anh xin lỗi vì đã cắm sừng em.]
[Xin lưu ý, đây là thông đạo do một vị nào đó tạo ra, chưa từng có người phát hiện. Không có cạm bẫy nhưng kẻ không xứng đáng sẽ không thể đi đến điểm cuối của thông đạo.]
"..."
Lạc Long trầm mặc. Mọi người không nói gì.
"Gióng, mày tới nói!"
"Đéo, mày hỏi mày nói đi chứ, kéo tao vào làm quái gì." Thánh Gióng lập tức phản đối.
"Thiên nó mù, tao là người hỏi, còn mỗi mày chưa làm gì, cũng còn mỗi mày chưa có ai, không mày nói thì ai nói." Lạc Long không thèm quan tâm.
"Hừ." Thánh Gióng quyết không đầu hàng.
Hai người đứng đó một hồi, không ai nhường ai.
"Được lắm, vậy cùng lắm chơi oẳn tù xì cho công bằng, nếu không hôm nay liền cắm trại tại đây đi." Lạc Long bị bức đến đường cùng.
Nhìn Lạc Long bằng một mắt, trong mắt tràn đầy ý khinh thường rồi đồng ý, đơn giản vì Lạc Long còn chưa thắng được hắn trò này bao giờ, trong các cuộc đi ăn vẫn luôn là Lạc Long uống hết bia.
"Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này."
Giếng.
Bom.
"..."
Vài phút im lặng từ tất cả mọi người.
Phạm Thiên không cần nhìn cũng biết hai con lợn này lại làm ra trò khốn nạn gì đó.
Tuyết Nhan cùng Âu Cơ chỉ có thể ngán ngẩm thở dài.
"Vãi chưởng, cái củ lôi gì đấy thằng khốn." Thánh Gióng la hét lao vào đấm đá.
"Kêu cái bíp, đây là bom, bom nổ chết mịa mày luôn, mày thua rồi." Lạc Long không nhường nhịn cũng đấm tới.
"Bom bom cái bíp, mày đang chơi trò gì đấy hả, vớ vẩn vừa thôi."
"Không phải mày cũng ra giếng à, chơi phải chịu thua mau làm, đừng có nói nhiều nữa."
Sau một hồi vật lý thuyết phục pháp và tinh thần đả kích pháp thì Thánh Gióng đành chịu thua, hậm hực nói thần chú.
Bày ra tư thế xấu hổ cùng sợ sệt, Thánh Gióng hét to:
"Vợ ơi anh xin lỗi vì đã cắm sừng em."
Mặc dù hai ta còn chưa gặp nhau, anh còn chưa cả được nắm tay hay lời lỗ gì nhưng vẫn phải xin lỗi, anh xin lỗi a.
Như có như không một tiếng thứ gì đó vỡ vụn, hình như là của Thánh Gióng.
Kèm theo tiếng đỗ vỡ này là tiếng tách, kết thúc quay video.
Thánh Gióng giật giật miệng, từ từ quay qua hướng phát ra âm thanh.
Tại hướng đó, Lạc Long tay cầm điện thoại, miệng cười đê tiện đang hướng camera về phía Thánh Gióng.
Rất rõ ràng, Lạc Long đã quay lại cảnh vừa rồi.
Thấy Thánh Gióng quay sang nhìn bên này, Lạc Long phá lên cười, vội cất điện thoại đi.
"Mẹ mày, mau xóa đi cho tao." Thánh Gióng tức giận hét, dùng hết sức lao tới.
Bỗng dưng cơ quan khởi động, mặt đất mở ra. Tất cả mọi người không chút chuẩn bị ngã xuống dưới.
Phịch.
Tuyết Nhan bế theo Phạm Thiên kiểu công chúa nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Âu Cơ theo sau đáp xuống.
Chỉ còn Thánh Gióng cùng Lạc Long vì tranh cướp mà ngã cái bụp đầy đau điếng.
"Mau xóa đi cho tao!" Thánh Gióng quát.
"Đéo là đéo, một từ thôi đéo. Mày xong chắc rồi ha ha ha." Lạc Long chạy vòng quanh né tránh.
"Trật tự! Không thấy đang ở đâu à." Tuyết Nhan quát một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn cả hai.
Hai người bị quát cho sợ hãi, không dám chạy nhảy tiếp.
"Mày nhớ mặt tao đấy!" Thánh Gióng chỉ mặt Lạc Long, căm phẫn nói nhỏ.
"Tao lại nhớ mặt mày cả đời." Lạc Long cười híp mắt.
Tuyết Nhan quan sát xung quanh.
Đây là một đường hầm tối không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Chỉ có một đường đi thẳng về đằng trước, cuối đường là một điểm sáng.
Lấy ra một chiếc đèn pin, mọi người từ từ đi tới.
"Điểm sáng ngày càng lớn, có lẽ sắp đến nơi cuối rồi." Âu Cơ nói.
Đi vào bên trong, đập vào mắt mọi người là một cái hang không quá lớn được lắp đầy những viên quang thạch để chiếu sáng cái hang.
Không có cái hồn lực trì nào ở đây cả, một giọt thiên địa nguyện dịch cũng không.
Thay vào đó, ở giữa hang là một trận pháp. Tuyết Nhan đã từng thấy trận pháp này rồi, là trận pháp dịch chuyển.
[Kẻ xứng đáng.]
[Trận pháp này đã được bày thêm một trận pháp kiểm nghiệm khác. Hãy nhỏ máu của một nam một nữ vào bên trong. Nếu xứng đáng, trận pháp sẽ kích hoạt đưa tất cả đi. Nếu không xứng đáng sẽ chẳng có gì cả, chuyến đi hóa thành công cốc.]
Bốn người hai mắt nhìn nhau.
"Chị cùng anh Thiên làm đi, hai người là người có thiên phú xuất sắc nhất trong năm người rồi." Âu Cơ nói.
"Đúng vậy, cứ làm đi, sai đâu mất gì. Cùng lắm thử lại là được mà." Lạc Long phụ họa.
Thánh Gióng không ý kiến.
Tuyết Nhan cũng thấy vậy, sai thì làm lại, dù sao không mất gì.
Dìu Phạm Thiên đến trận pháp, Tuyết Nhan cắt ngón tay của mình rồi nhỏ một giọt máu xuống.
Phạm Thiên cũng nhỏ theo một giọt.
Khi hai giọt máu rơi xuống, trận pháp lập tức tỏa ra quang mang. Vài giây sau quang mang càng thịnh như muốn kích hoạt.
"Thành công, mau lên nếu không sẽ muộn mất." Tuyết Nhan nói.
Ba người vội vã chạy tới trận pháp.
Trận pháp kích hoạt, năm người được dịch chuyển dời đi.
Trong lòng đất trung tâm vùng giữa, hồn lực trì.
Trận pháp xuất hiện, ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra bốn phía, năm bóng người xuất hiện trong trận pháp.
Vừa tới cả năm người đã cảm nhận được sự nồng nặc của hồn lực trong không khí.
Nhìn về phía trung tâm, một hồ chứa đầy thiên địa nguyện dịch to đùng.
"Vô lý, dưới lòng đất vậy mà lại có một hồ nguyện dịch lớn như vậy. Ảo ma hơn cả định luật có khói sẽ không bị thương nữa." Lạc Long nhảy dựng nên.
"Đừng nói nữa, tranh thủ vào trong tu luyện đi. Không biết sẽ được ở đây bao lâu nên phải nắm chặt thời gian."
Tuyết Nhan nói xong liền dẫn theo Phạm Thiên đi vào trong hồ.
Những người khác cũng theo sau tiến vào.
Đây thế nhưng là phần thưởng của hệ thống, sẽ không có nguy hiểm gì cả. Có thì hệ thống cũng sẽ báo trước một chút cho thời gian phản ứng.
Tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái tu luyện.
Bỗng dưng Tuyết Nhan mở mắt ra, cây tam xoa kích lại xuất hiện rồi hóa thành một bóng mờ ở trong hồ hấp thu nguyện dịch.
Vì đã biết Tuyết Nhan có khí linh nên không ai hỏi gì, cũng không có hứng hỏi về một bóng mờ.
Cũng may lương thực mọi người mang theo còn nhiều, hẳn là sẽ không phải lo về vấn đề ăn uống trong một thời gian.
Tuy rằng ở đây không thể đột phá lên tứ tinh nhưng nếu kịp tu đến tam tinh đỉnh thì có thể tiếp tục hấp thu nguyện dịch, trữ vào trong cơ thể để sau khi đột phá liền mượn cơ hội này một hơi hấp thu toàn bộ chỗ nguyện dịch trong cơ thể.
Yếu kém thì đột phá được thêm một cấp, thiên phú cao thì có thể đến ba cấp thậm chí là bốn cấp.
Vì vậy nên không ai phí thời gian vào việc nói chuyện, tập chung toàn bộ vào việc tu luyện, Phạm Thiên cũng không khác.
Có lẽ sau khi trở về, tất cả mọi người đều đột phá lên tứ tinh cũng có khả năng.
Cứ vậy, năm người chìm vào trong tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, không quản thời gian. Đói liền tỉnh lại ăn cho no rồi lại tu luyện tiếp.
Sau sự kiện vừa rồi, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng mạnh lên vì họ đã hiểu được tầm quan trọng của thực lực là như thế nào. Đặc biệt là những người mình yêu quý, muốn bảo vệ được càng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn tất cả, nếu không sẽ chỉ có thể nhìn họ chết đi ngay trước mắt mình.
Yếu đuối liền chết như nào cũng không có tư cách chọn lựa. Mạnh mẽ chỉ có thể đau đớn trả thù. Chỉ có mạnh nhất mới thật sự là điều cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!